Dung Hoa cũng luống cuống, cứ rụt vào chăn mà trốn.
"Đừng trốn, nghe lời."
Thẩm Bạch Cảnh biết Dung Hoa da mặt mỏng, buông màn giường xuống, che bớt ánh sáng đi.
Chân Dung Hoa co lại theo bản năng.
"Tách chân ra một chút." Thẩm Bạch Cảnh được một tấc mà tiến một thước đòi hỏi Dung Hoa.
Dung Hoa không chịu nổi việc Thẩm Bạch Cảnh cứ nói lời thô tục bên tai mình, xấu hổ lắc đầu.
Thẩm Bạch Cảnh có rất nhiều biện pháp khiến Dung Hoa ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí có thể khiến Dung Hoa khóc lóc cầu xin hắn, cũng có thể trực tiếp bù lại phần thiếu hụt của đêm động phòng, nhưng thấy đuôi mắt của Dung Hoa đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương vô cùng, trong lòng hắn mềm nhũn, không nỡ giày vò y.
"Dung Hoa, đừng sợ, ta không bắt nạt ngươi đâu, chỉ khiến ngươi thoải mái thôi."
Thẩm Bạch Cảnh nói được thì làm được, săn sóc cho cảm thụ của Dung Hoa, ấm áp cùng chính quân chưa trải sự đời của mình vượt qua lần đầu tiên thuộc về hắn.
......
Sau khi xong việc, Dung Hoa uể oải nằm trên giường, trông y như là mới được vớt từ dưới nước lên, lấy tay che mặt.
Thẩm Bạch Cảnh sai người đưa nước ấm vào, lau người giúp Dung Hoa, sau đó kéo y vào lòng mà dỗ dành.
"Thích chuyện vừa nãy ta làm giúp ngươi không?" Thẩm Bạch Cảnh dịu dàng hỏi người trong lòng.
Dung Hoa cọ vào ngực Thẩm Bạch Cảnh, lỗ tai đỏ bừng như máu.
Thẩm Bạch Cảnh cũng không gặng hỏi, hành động của Dung Hoa đã nói cho hắn biết đáp án. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-tai-ha/1198289/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.