“Điện hạ, bắt được người rồi, đang thẩm tra.” Thẩm Lâm đi đến đón Dung Hoa, vừa đi vừa báo cáo. Thẩm Lâm là ám vệ đứng đầu, ngày thường chỉ hộ vệ Dung Hoa, hắn được Dung Hoa đề bạt sau khi nhậm chức Ẩn Đế. "Có làm sạch sẽ không?” Dung Hoa nhàn nhạt hỏi. “Điện hạ yên tâm, người này thường xuyên luyến lưu hoa cỏ bên ngoài, đêm không về ngủ, sẽ không có ai phát hiện.” Thẩm Lâm nói. “Ta tự mình thẩm tra.” Dung Hoa nói, phải hành động thật dứt khoát, để đối phương không kịp phản ứng mới có thể nhổ cỏ tận gốc. “Vâng.” Thẩm Lâm kêu những người khác lui hết ra ngoài để Dung Hoa đi vào. “Ngươi chính là mưu sĩ của phủ Thượng thư?” “Đúng, biết ta là ai rồi thì nhanh thả ta ra, nếu không thì các ngươi chờ mà xem.” Người nọ bị thương khắp mình mẩy nhưng cái mồm thì không chịu yên, hắn ỷ mình có người chống lưng, luôn hoành hành ngang ngược, áp bức bá tánh, cường đoạt dân nữ. “Sổ sách và danh sách ở đâu?” Dung Hoa tùy ý hỏi, đơn giản cứ như là hỏi sáng nay ăn gì. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Người nọ cũng cảm giác được Dung Hoa không phải người bình thường, vừa lạnh lùng vừa nhuốm đầy mùi chết chóc, nhưng hắn vẫn không chịu nói, chỉ cần hắn chống đỡ tới khi trong phủ phát hiện ra, vậy thì hắn sẽ có cơ hội sống sót. Dung Hoa tiện tay cầm dao găm trên bàn lên, giơ tay chém xuống, phế đôi tay của người nọ, lại ghét bỏ mà ném con dao dính máu sang một bên, dùng khăn lau tay, “Ta hỏi lại một lần nữa, đồ đâu?” Người nọ cắn răng không chịu nói. Dung Hoa như đã mất hết kiên nhẫn, “Nếu không nói, vậy khỏi giữ lại nữa.” Nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ thờ ơ của y khiến tên mưu sĩ kia luống cuống, hắn không ngờ đối phương hoàn toàn không làm theo kịch bản thường thấy: “Ta nói, ta nói, ta nói.” Dung Hoa chỉ đứng lại, không quay đầu, như là đang đợi đáp án. “Để trong ám cách dưới giường trong phòng lão gia, chìa khóa nằm trong phòng của đại phu nhân, cụ thể ở đâu thì ta thật sự không biết, đừng giết ta, ta biết gì nói đó, đừng giết ta.” Dung Hoa làm như không thấy, đi ra cửa, Thẩm Lâm cũng theo ra ngoài. “Đêm nay hành động, ta chờ kết quả.” Dung Hoa nói. “Vâng, điện hạ, vậy còn kẻ bên trong……” Thẩm Lâm thử hỏi. “Giết đi.” Dung Hoa nói xong thì lên chiếc xe ngựa mới được chuẩn bị. Thẩm Lâm nhìn bóng dáng của Dung Hoa, hắn rõ hơn bất kì kẻ nào, người này trông thì thờ ơ tao nhã, nhưng thực chất y không phải là người lương thiện, mà là một vị bề trên rất hoàn hảo, đủ thông minh, cũng đủ tàn nhẫn. Dung Hoa đi cửa sau vào Tĩnh Vương phủ. “Ngũ ca.” “Về rồi à, vừa hay mới làm xong điểm tâm, là lê hoa tô đệ thích.” Dung Diễn chẳng hỏi Dung Hoa cái gì cả, chỉ nói, "Có ở lại ăn tối không?" “Không được, đệ phải về.” Dung Hoa ăn hai miếng điểm tâm, “Cảm ơn Ngũ ca.” “Đệ với ta là huynh đệ, vốn phải như thế.” Dung Diễn biết Dung Hoa không phải người không tranh quyền thế như vẻ ngoài, nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, đừng nói chỉ dùng hắn làm bia đỡ đạn, dù cho muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ cho, Dung Diễn không bao giờ dám quên ơn nuôi dưỡng dạy dỗ của Hoàng hậu Nghi Quy. Dung Hoa hơi xấu hổ trong lòng, không phải y không tin Dung Diễn, mà y biết Dung Diễn say mê sơn thủy, không màng quyền thế, cho nên không muốn cuốn hắn vào vòng xoáy này, càng biết nhiều thì càng khó thoát thân. Đông Lưu đi đường nhỏ về vương phủ trước. “Chính quân đâu?” Thẩm Bạch Cảnh hỏi. “Bẩm Vương gia, nô tài không biết, mới sáng sớm nô tài đã đến phía bắc thành mua sơn tra cao cho chính quân.” Đông Lưu đang cầm một mớ sơn tra cao có tên của một tiệm đồ ngọt thành bắc. “Ừ, ngươi mang đi đi.” Trong lòng Thẩm Bạch Cảnh đã rõ, nếu Dung Hoa đã cố ý giấu giếm, bằng tài năng làm Ẩn Đế của y, y sẽ không để lộ sơ hở cho người khác thấy. Mười lăm phút sau, Dung Hoa vào phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]