Edit: Dii đau vai quá hmu hmu
_________________
“Không ghen nữa được không? Không thích bọn họ, về sau chỉ thích mình ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh hôn khẽ lên khóe miệng Dung Hoa, dịu dàng dỗ.
“Ngươi cứ mà dỗ ta, chẳng biết đã nói mấy câu này với bao người rồi, hôm nay mới đến phiên ta.” Giọng Dung Hoa nhàn nhạt chứa một chút hờn dỗi, xoay người bơ luôn hắn.
Thẩm Bạch Cảnh cười tiến lên một bước, ôm lấy Dung Hoa từ phía sau, “Sao có thể, trừ ngươi ra, còn ai có thể khiến ta đặt trong tay mà chiều chuộng chứ.”
Câu này là thật, người khác vì muốn ôm lấy cây đại thụ Thẩm Bạch Cảnh này, cố sức làm hài lòng Thẩm Bạch Cảnh còn không kịp, nào dám giận dỗi hắn.
“Ý ngươi là ta thích được nuông chiều?”
Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, “Không mà, còn nữa, nuông chiều ngươi một chút cũng không sao, ta bằng lòng.”
Dung Hoa hơi cong khóe miệng, thật ra là y không cố ý quậy, chỉ muốn thử, y muốn biết Thẩm Bạch Cảnh có thể dung túng y tới mức nào, miễn cho ngày sau bị đùa cũng không biết.
“Không giận nữa, được không?” Thẩm Bạch Cảnh thấy Dung Hoa mềm xuống nên cười hỏi.
“Vâng.” Dung Hoa khẽ gật đầu.
Thẩm Bạch Cảnh xoay người y lại, hôn y, cả ngày hôm nay hắn ở quân doanh, nhưng trong đầu toàn là Dung Hoa, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.
"Ngươi ngủ tiếp đi." Thẩm Bạch Cảnh dậy sớm chuẩn bị đến quân doanh, nhưng hắn không nỡ để Dung Hoa dậy sớm theo mình.
“Không còn sớm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-tai-ha/1198282/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.