Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Sắc xuân kiều diễm, diễm lệ ướt át.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, vành mắt phủ một tầng thủy quang, tóc mực như thác nước tản mát trên chăn gấm. Đầu ngón chân phấn nộn mượt mà nhẹ nhàng cuộn tròn, tiếng nói như móc câu khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Khuôn mặt trắng nõn hồng diễm như thế, khi nở rộ so với hoa còn tươi sáng kiều diễm hơn.
Dị hương thấm vào ruột gan, ngửi một chút, tựa như đăng cực nhạc thịnh.
Có thể có được hắn, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất trần đời.
Độc Cô Ly chậm rãi vuốt ve mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trong suốt treo trên khóe mắt Lý Thanh Vân. Động tác dịu dàng lại thân mật cực kỳ giống đối đãi với trân bảo dễ vỡ.
Đôi mắt đẹp của y nhiễm lên vài phần ham muốn chiếm hữu: "A Vân, ta yêu ngươi. Ngày xưa là ta bị mù, là ta có lỗi với ngươi. Ngươi oán hận ta, đối xử với ta như thế nào cũng được. Chỉ cầu ngươi đời này đừng rời bỏ ta."
Lý Thanh Vân mệt mỏi không có khí lực nằm sấp trên vai Độc Cô Ly, mắt phượng treo một giọt nước mắt: "Độc Cô Ly, ta hận ngươi."
Một câu nói nhẹ nhàng, rõ ràng không có bất kỳ lực uy hiếp nào, lại làm cho đồng tử Độc Cô Ly co rút lại, lồng ngực chấn kinh.
Khóe môi y nhếch lên, cười tự giễu. Sau đó hôn lên trán Lý Thanh Vân, chậm rãi ôm ngang Lý Thanh Vân: "A Vân cũng mệt mỏi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516749/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.