Chương trước
Chương sau
Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Thế cục hiện giờ vô cùng bất lợi đối với Lý Thanh Vân. Lý Huyền ở trong cung nhìn chằm chằm, phái người ẩn nấp chực chờ muốn giết Lý Thanh Vân, hiện giờ lại bị vây khốn tại nơi này, không cách nào thoát thân, đội chi viện bên ngoài thậm chí không thể nhanh chóng đến hoàng đô cứu viện.

Lý Huyền tất nhiên đã sướm chuẩn bị xong quân đội, đợi đến khi tâm phúc Lý Thanh Vân vào hoàng đô, lập tức bắt rùa trong hũ.

Sắc mặt Lục Hoa âm trầm: "Lý Huyền là một người cảnh giác, một khi hắn thắng thế, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để cho người ta chui vào khoảng trống. Trong người hắn có Ngọc tỷ, toàn bộ Thiên Sách quân không thể không nghe lời hắn, ám vệ nô tài âm thầm bồi dưỡng lại không cách nào địch nổi tòa phủ đệ cao thủ này."

Nói đến đây, Lý Thanh Vân và Lục Hoa không hẹn mà cùng nhìn về phía Độc Cô Ly bên ngoài phòng.

Ánh mắt Lục Hoa càng ngày càng tối: "Bệ hạ. Độc Cô Ly người này lai lịch không nhỏ, tất nhiên không đơn giản chỉ là Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc bình thường. Hắn ở trong cung lấy một địch trăm Cấm Vệ quân, đủ để nói rõ thực lực của hắn. Cũng chứng tỏ mục đích ngày xưa hắn ở trong cung chắc chắn không đơn thuần."

"Là ta dưỡng hổ di hoạn." Đôi mắt Lý Thanh Vân ảm đạm.

"Đây không phải là lỗi của bệ hạ." Lục Hoa ôn nhu an ủi. "Là Độc Cô Ly tâm cơ quá sâu, ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ có năng lực lật đổ thế cục Cửu Châu. Nhưng bởi vì vậy, bệ hạ ngài có thể lợi dụng hắn."

"Chỉ là... Bệ hạ đừng tiếp tục đem chân tình ra nữa. Trên đời này không có ai xứng đáng để ngài đối đãi thật lòng cả!" Ngữ khí Lục Hoa càng thêm trầm trọng.

"Ta hiểu." Lý Thanh Vân thấp giọng nói.

Lục Hoa thấy Lý Thanh Vân rốt cuộc đã hết hy vọng đối với Độc Cô Ly, thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên lại ẩn ẩn nước mắt: "Quý phi nương nương nếu nhìn thấy ngài như thế, nhất định sẽ đau lòng."

Lý Thanh Vân nhớ tới mẫu thân xinh đẹp đoan trang luôn bao che khuyết điểm trong kí ức, mắt phượng có chút hoảng hốt.

Năm đó Đoàn Quý phi không ngừng xoa xoa khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Cửu điện hạ: "Vân Nhi bảo bối của ta thật đáng yêu! Đáng yêu như vậy, lỡ sau này bị người nam nhân thối nào lừa gạt thì làm sao bây giờ? Không được không được, mẫu thân nghĩ đến liền thương tâm muốn chết."

Ngón tay Đoàn Quý phi chỉ vào chóp mũi phấn nho nhỏ của Lý Thanh Vân, cười nói: "Vân Nhi là bảo bối mẫu thân cẩn thận che chở từng li từng tí, đồng ý với mẫu thân nha, về sau không được tùy tiện để người khác khi dễ biết không?"

"Vân Nhi nha, bảo bối của ta. Mẫu thân thật sự rất muốn xem con lớn lên, thấy con cao lớn, nhìn con thành hôn, nhìn con cưới một nàng dâu xinh đẹp về nhà, nhưng có lẽ mẫu thân không thể nhìn thấy được..."

Bên trong tường thành cổng cung uy nghiêm trang trọng tường đỏ ngói xanh, vây chết một đời yêu phi, một đời hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn*.

* (hương tan ngọc nát) chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh

Khi ký ức trở lại, trong mắt Lý Thanh Vân có chút hồng nhuận.

Lục Hoa hiển nhiên cũng nhớ tới Đoàn Quý phi, trong lòng đau đớn, nhìn đứa nhỏ duy nhất Quý phi nương nương lưu lại, nhìn hắn lớn lên, thủ hộ hắn cho tới bây giờ, cũng xem như là cùng Quý phi nương nương trông coi hắn.

Quý phi nương nương dưới cửu tuyền, hẳn là cũng có thể nhắm mắt?

Hai người một lần nữa tiến hành phục bàn thế cục trong cung hiện giờ.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Lục Hoa lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly nhẹ nhàng cúi đầu: "Lục Công công."

Lục Hoa khinh thường cười lạnh một tiếng.

Lý Thanh Vân nhìn về phía Độc Cô Ly, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Ta muốn rời khỏi nơi này."

Những lời này, lập tức làm cho ánh mắt Độc Cô Ly hàn ý nghiêm nghị: "Không được."

Lý Thanh Vân nhíu mày.

Độc Cô Ly ngữ khí dịu dàng: "Hiện giờ người của Lý Huyền đang truy sát ngươi, nếu ngươi đi ra ngoài, thì sẽ rất nguy hiểm."

Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi lạnh.

Độc Cô Ly chăm chú nhìn hắn: "A Vân, ở lại chỗ này, không tốt sao?"

"Không tốt." Lý Thanh Vân lạnh lùng đáp, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Đầu ngón tay Độc Cô Ly trắng bệch: "Ta có thể để Lục Công công rời đi, nhưng A Vân ngươi thì không được. Ngay cả khi ngươi chán ghét ta, hận ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta. Ngươi phải ở trước mặt ta, ở những nơi ta có thể nhìn thấy, đời này đều phải như vậy."

Lý Thanh Vân có chút không dám tin: "Ngươi nói cái gì?"

Độc Cô Ly hạ tầm mắt, tránh đối diện với ánh mắt chán ghét của Lý Thanh Vân, "Ta chỉ là không muốn ngươi rời khỏi ta."

Lý Thanh Vân cảm thấy đây là lần đầu tiên mình quen biết Độc Cô Ly, hắn tuyệt đối không ngờ có một ngày loại chuyện này lại ập lên đầu hắn: "Ngươi đây là muốn giam cầm ta?"

Ánh mắt Độc Cô Ly trong veo: "Không phải giam cầm, là bảo vệ."

"Vậy bây giờ ngươi liền để ta đi." Trên mặt Lý Thanh Vân đã có hàn ý.

"Không thể." Độc Cô Ly thẳng tắp nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "A Vân không thể rời khỏi tầm mắt của ta." Y lại bổ sung: "Trừ cái đó ra, ta có thể hứa với ngươi bất cứ điều gì."

Ánh mắt Lý Thanh Vân nhìn về phía y xa lạ đến cực điểm.

Lục Hoa nhịn không được cất cao giọng nói: "Độc Cô Ly, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Lục Công công, ngươi có thể đi, ta sẽ cho người hộ tống ngươi rời đi. Nhưng A Vân không thể đi."

Độc Cô Ly da trắng như băng, tóc đen như gấm, quả nhiên là một bức dung sắc phong hoa ngọc tư. Bạch y như tuyết, thân dài ngọc lập, tựa như thần tiên không nhiễm phàm trần, tại thời khắc này lại dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói ra quyết định không thể nghi ngờ.

Mọi người ở đây trong lòng phát lạnh.

Mà đôi mắt đẹp thanh thoát như tuyết của y chỉ nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, bước chân bất giác đi về phía hắn, nhìn ánh mắt lạ lẫm đến cực điểm của Lý Thanh Vân, y nhẹ giọng nói: "Nếu A Vân rời khỏi ta, ta không dám cam đoan ta sẽ làm ra cái gì. Đừng đi, được chứ?"

Rõ ràng là lời khẩn cầu, lại làm cho người ta cảm nhận được hàn ý thấu xương.

Lục Hoa không dám tin nhìn Độc Cô Ly, lại nhìn Lý Thanh Vân, đáy mắt hiện lên một cỗ lo lắng.

Lý Thanh Vân trấn định lại, sắc mặt trắng bệch, mắt phượng ngưng băng, dùng ngữ khí cực nhẹ nói: "Được, ta ở lại chỗ này. ngươi thả Lục Hoa đi, bảo vệ hắn rời khỏi Ung Đô, nếu Lục Tiểu Hoa có sai sót..."

"Sẽ không." Khóe miệng Độc Cô Ly hơi thả lỏng. Một đôi mắt nhìn thẳng về phía Lý Thanh Vân, năm ngón tay thon dài nắm chặt tay Lý Thanh Vân, thuận thế đan chặt mười ngón tay vào nhau, ánh mắt trong trẻo, "Chỉ cần ngươi ở trước mắt ta, ta sẽ không để cho Lục Công công có sai sót gì."

Giọng điệu của y rất ôn nhu, nhưng người bên ngoài đều có thể nghe rõ ý tứ trong lời nói của y.

Lục Hoa tức giận không nhẹ, chỉ vào Độc Cô Ly mắng: "Ngươi, ngươi... Lúc trước bệ hạ thân cận với ngươi ngươi còn bưng tư thái, tự cho là đúng! Bây giờ ngươi trái lại muốn giam lỏng bệ hạ, Độc Cô Ly! Ngươi quá đạo đức giả, ngươi sao có thể làm được như thế?!"

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân sâu thẳm âm lãnh, thẳng tắp đối diện với ánh mắt Độc Cô Ly, thanh âm khàn khàn: "Lục Tiểu Hoa, ngươi đi trước đi. Ta, không có việc gì."

"Bệ hạ..." Vành mắt Lục Hoa đỏ bừng, không ngờ Lý Thanh Vân phải chịu nhục như vậy.

Lý Thanh Vân đã lui về phòng.

Độc Cô Ly ôn hòa nhìn về phía Lục Công công, "Ta sẽ sai người đưa Lục Công công rời khỏi Ung Đô."

Lục Hoa tức giận, chỉ vào mũi Độc Cô Ly, cánh tay run rẩy lại nói không nên lời.

Ánh mắt Độc Cô Ly dịu dàng: "Lục Công công nên hiểu, để A Vân đi ra ngoài một mình là rất nguy hiểm, ta chỉ muốn bảo vệ hắn thôi."

"Ta biết Lục Công công muốn làm gì. Ngươi muốn tập hợp quân đội cho A Vân, giúp A Vân giành lại ngôi vị Hoàng đế. Nhưng bây giờ A Vân đi ra ngoài sẽ chỉ gặp nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ hắn. Lục Công công cũng có thể không lo vướng bận."

Lục Hoa ầm ĩ mắng to: "Độc Cô Ly, ngươi tên cầm thú này! Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy có người có thể đem người bị giam cầm nói đến đường hoàng như vậy!"

"Đây không phải là giam cầm." Độc Cô Ly một lần nữa nhắc nhở: "Đây là bảo vệ."

Lục Hoa tức giận đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Nhưng cả hắn và Lý Thanh Vân đều không thể làm gì trong chuyện này.

Lần chính biến này, phái Bảo Hoàng thất bại toàn tập, Ung Đô hầu như không còn thế lực quân đội nào để bọn họ dùng. Mà thế lực sau lưng Độc Cô Ly đủ để lật đổ một quốc gia.

Lục Hoa tin tưởng y có năng lực bảo vệ Lý Thanh Vân.

Nhưng hắn ta không cam lòng.

"Lục Công công yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ A Vân thật tốt." Đôi mắt Độc Cô Ly ảm đạm, "Sẽ không bao giờ để hắn bị thương nữa."

Bạch Cảnh Sách cùng Thiên Mặc đứng ở một bên quan sát, bọn họ đều không tiện xen vào.

Bạch Cảnh Sách trầm mặc nhìn về phía Lý Thanh Vân trong phòng, hắn chính là Hoàng đế Ung quốc, hắn kiêu ngạo như vậy, tranh cường háo thắng như vậy, hiện giờ bị Độc Cô Ly biến tướng giam lỏng, trở thành chim Hoàng Yến nuôi ở khuê phòng. Không biết hắn cảm thấy thế nào?

Lục Hoa cuối cùng vẫn đi. Hắn tin Độc Cô Ly có thể bảo vệ tốt bệ hạ, cũng tin rằng bệ hạ có năng lực nắm chặt Độc Cô Ly. Hắn nhất định phải rời khỏi Ung Đô, vì bệ hạ tập kết thế lực bên ngoài, nhanh chóng trở về giành lại Ung Quốc, đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, mới có thể trợ giúp bệ hạ thoát khỏi khốn cảnh lúc này.

"Lục Hoa đi rồi, các ngươi còn không chịu đi?" Độc Cô Ly ôn thanh nhắc nhở.

Thiên Mặc khôi phục tinh thần, sắc mặt quái dị hành lễ rời đi.

Bạch Cảnh Sách đứng thẳng người: "A Ly, ngươi định làm gì hắn?"

"Ta có thể làm gì hắn?" Đôi mắt đẹp đẽ trong vắng của Độc Cô Ly hơi sẫm, "Ta chỉ là không muốn hắn rời khỏi ta mà thôi."

Bạch Cảnh Sách ngữ khí quỷ dị: "Nhưng ngươi bây giờ chính là đang giam cầm hắn, ngươi cấm hắn rời đi chính là hạn chế tự do của hắn. Hơn nữa ngươi còn sắp xếp cao thủ bên ngoài sân để ngăn hắn rời khỏi ngươi. Độc Cô Ly, ta không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy."

"Nếu ngươi không rời đi, vậy ta đành phải mời ngươi rời đi." Độc Cô Ly đôi mắt không vui, ngữ khí cũng lạnh như băng.

Bạch Cảnh Sách nắm chặt nắm đấm, không nói một lời liền rời đi.

Bên trong sương phòng, cuối cùng chỉ còn lại Độc Cô Ly cùng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân ngồi bên cửa sổ, mắt phượng nhìn vào ao cá dưới cửa sổ, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch dưới tay áo tiết lộ tâm tình của hắn lúc này.

Hắn từng đem Độc Cô Ly giam giữ trong cung, trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào để xử lý người.

Ai có thể ngờ rằng, một lần thất thế. Hắn đã trở thành người bị giam lỏng. Đúng là phong thủy luân chuyển.

Độc Cô Ly chậm rãi đi tới, tay vòng quanh eo Lý Thanh Vân, cúi người ôn thanh nói: "A Vân, eo ngươi thật nhỏ."

Lý Thanh Vân nắm chặt tay.

"Hôm qua ta tự đâm mình một đao, A Vân còn căm hận ta sao?" Độc Cô Ly thấy hắn không nói lời nào, lại thấp giọng hỏi, "A Vân còn muốn cái gì, ngoại trừ rời khỏi ta, ta cái gì cũng có thể đáp ứng."

Lý Thanh Vân mắt phượng khẽ nhắm, một chút cũng không muốn để ý tới Độc Cô Ly.

Thật khó chịu.

Nào ngờ, sau một sau.

Sắc mặt Lý Thanh Vân trong nháy mắt đỏ bừng.

Hắn thẹn quá hóa giận, quay đầu, tát Độc Cô Ly một cái.

...

Độc Cô Ly ôm chặt Lý Thanh Vân, giọng nói khàn khàn: "A Vân, thực xin lỗi..."

...

....

.....

Bên trong sương phòng, chỉ chốc lát sau một cỗ dị hương tản ra, kiều diễm một mảnh.

Lý Thanh Vân ánh mắt phượng tan rã thất thần.

......

Độc Cô Ly quả thực yêu dáng vẻ cường thảm này của Lý Thanh Vân.

Quá đáng yêu, thực sự quá đáng yêu.

.......

Lý Thanh Vân-- Quả thực chính là tiên cảnh nhân gian, thiên đường cực lạc, khiến người ta mê mẩn.

........

Tô Ngọc mang theo Đoàn Ngâm tiến vào trong phủ đệ.

Bên ngoài sương phòng, Tô Ngọc bị người ngăn ở bên ngoài.

Người nọ lạnh lùng nói: "Chủ tử có lệnh, bất luận kẻ nào không được quấy rầy!"

Tô Ngọc ôn hòa nói: "Ta dựa theo lệ thường đến chẩn mạch."

Ngữ khí người nọ lạnh như băng: "Xin chờ một lát, chủ tử có việc."

"Việc gì?" Sắc mặt Tô Ngọc cứng đờ.

Người nọ không trả lời hắn nữa, mà đứng ngăn cản ở bên ngoài, không cho người ta tiến thêm một bước.

Tô Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, đến mức muốn chảy cả máu. Hắn dùng ngón chân nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra đã xảy ra chuyện gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.