Chương trước
Chương sau
Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Đoàn Sơ Liễu bưng thức ăn xong, nhẹ giọng nói: "Bữa tối hôm nay, các ngươi nhớ ăn."

Dứt lời, cô liền mặt đỏ tai hồng rời đi, thuận tiện đóng cửa sân lại. Cô đã để cho hai tỷ đệ Thẩm Kỳ và Thẩm Hoài đi qua nhà thôn trưởng ở, còn mình thì qua nhà Đoàn Khanh Khanh cách vách ở lại, còn tiểu viện này, do cô tự mình trông coi, ngăn không cho bất kỳ người nào đi vào quấy rầy.

Thẩm Hoài nghiêng đầu, kỳ quái nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ, sao A Ly ca ca cùng Cửu Nhi ca ca trong khoảng thời gian này không ra ngoài vậy? Có phải bọn họ đang lén lút làm chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy hay không?!"

Đoàn Sơ Liễu còn chưa lên tiếng, Thẩm Kỳ liền gõ vào đầu Thẩm Hoài, giọng nói cực lạnh, "Tiểu hài tử đừng hỏi mấy chuyện không nên hỏi."

Thẩm Hoài nước mắt lưng tròng nhìn qua Thẩm Kỳ hung dữ.

"Tiểu Kỳ..." Đoàn Sơ Liễu bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ mới mười sáu tuổi trước mặt đã lãnh khốc đến bất cận nhân tình*. Thẩm Kỳ không kiên nhẫn ngắt lời, "Liễu Nhi tỷ tỷ là người quá ôn nhu! Cho nên ai cũng có thể bắt nạt tỷ!"*không hiểu thấu tình cảm của người khác

"Ôn nhu không tốt sao?" Đoàn Sơ Liễu cười cười nói, "Ta biết muội từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện. Trong lòng có cừu hận, cũng tràn đầy hoài bão, không cam lòng ở lại Đoàn gia thôn bình thường sống qua ngày, nhưng muội là thân nữ nhi, nếu nhập thế, sẽ khó hơn nhiều. Ta giữ muội ở đây, không phải là muốn giam cầm tự do của muội, chỉ là muốn bảo vệ muội, hiện giờ loạn thế xuất hiện, khắp nơi đều là chiến tranh..."

Thẩm Kỳ lạnh giọng đánh gãy, "Liễu Nhi tỷ tỷ đã nói rất nhiều lần, ta biết rồi."

Đoàn Sơ Liễu bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Thẩm Kỳ rời đi. Biết rất rõ là Tiểu Kỳ cái gì cũng nghe không vào.

Hai tỷ đệ Thẩm Kỳ và Thẩm Hoài không phải Mỹ Nhân tộc. Họ là con của một vị tướng đã chết, bị giao dịch trên thị trường chợ đen chuyên mua bán nhân khẩu gần đó. Lúc cô nhìn thấy, Thẩm Hoài thiếu chút nữa đã bị người ta giết, cũng may cô mua được tỷ đệ, mang về chiếu cố thật tốt, mới khiến cho hai tỷ đệ này yên lòng.

Thẩm Kỳ mơ ước được giống như phụ thân của nàng, ở trên chiến trường giết địch, nàng cũng lén luyện tâm pháp võ công do phụ thân để lại, trộm  mua trường kiếm và trường thương về luyện tập, học cũng rất ra dáng... Nhưng nàng thân là nữ nhi, phần mộng tưởng này, ở trong thiên hạ nam tử xưng hùng này, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.

Ánh mắt Đoàn Sơ Liễu bất đắc dĩ, lắc đầu.

Thẩm Hoài bây giờ mới tám chín tuổi, chính là thời điểm đối với cái gì cũng tò mò, người khác không cho nó làm cái gì, nó càng muốn làm hết lần này tới lần khác.

Cho nên, mãi đến ngày thứ tư, nó liền thừa dịp trời tối, Lúc Đoàn Sơ Liễu và Thẩm Kỳ đều đi ngủ, lén lút tiến vào trong sân.

Thẩm Hoài nghe được một trận mập mờ cùng tiếng khóc khàn khàn không ngừng, nó không khỏi hiếu kì, rón rén đi về phía gian phòng kia, len lén nhìn xuyên qua khe hở ngoài cửa nhìn vào bên trong phòng.

...

Ánh nến lúc sáng lúc tối, dị hương trong phòng xông vào mũi.

Thẩm Hoài không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, đồng tử không ngừng co rút lại.

Nó không thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng... Lại nhìn thấy một bàn tay vươn ra, bàn tay xinh đẹp, mảnh khảnh, thon dài kia đang bất lực nắm lấy chăn gấm.

"Cửu Nhi, nếu lúc này ta có thể nhìn thấy ngươi thì tốt biết bao."

"Cửu Nhi, ta muốn in dấu ấn thuộc về ta cho ngươi."

"Cửu Nhi..."

Thẩm Hoài chợt nghe được rất nhiều lời nói khó hiểu chưa từng nghe qua, kỳ quái mở to hai mắt.

Sau đó nó lại nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể tỉ mỉ nghe được--

"Trên cây trâm hoa Mai này có một đóa hoa Mai nhỏ, in vào sau lưng Cửu Nhi nhất định rất đẹp."

Thẩm Hoài xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy Cửu Nhi ca ca tựa như giãy dụa một phen, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đứt quãng, sau đó không có khí lực đưa tay chống cự, lại bị năm ngón tay thon dài vững vàng chế trụ.

"Cửu Nhi, đừng động đậy, mắt ta không thể nhìn vật, nếu in lệch thì làm phải sao đây?"

Cửu Nhi giãy dụa muốn rời đi, lại bị người phía sau bắt lấy mắt cá chân, dùng dây thắt lưng trói chặt hai tay, khiến hắn không thể động đậy. Thẩm Hoài thấy Độc Cô Ly dùng trâm cài hoa Mai hơ qua trên lửa, sau khi năm ngón tay thon dài sờ soạng đến vị trí thắt lưng, ôn thanh mềm giọng thì thẳng tắp ấn dấu vào thắt lưng Cửu Nhi. Độc Cô Ly nắm lấy hai tay bị trói lại của Cửu Nhi, cúi người từ phía sau hôn lên cổ hắn.

Thẩm Hoài tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể đem hình ảnh bên trong phác họa bảy tám phần.

Khi đang muốn tiếp tục nhìn, thì lỗ tai đột nhiên bị hung hăng xách lên, vừa định hô to, miệng liền bị người nọ che lại.

Cả người Thẩm Hoài đều bị tỷ tỷ tức giận xách ra ngoài.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tai đệ đau!" Thẩm Hoài cơ hồ là bị Thẩm Kỳ xách lỗ tai kéo đi.

Thẩm Kỳ đưa Thẩm Hoài đến một góc không người trong thôn, sau đó buông Thẩm Hoài ra, mặt đầy sương lạnh nhìn Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn tỷ tỷ.

"Liễu Nhi tỷ tỷ và ta đã cảnh cáo nhiều lần, không được tới gần sân nhỏ này! Nữa đêm ta không tìm thấy đệ, trực giác mách bảo là đệ đến đây. Thẩm Hoài, lá gan của đệ cũng thật lớn a, chuyện riêng tư của nhà người khác đệ cứ thích nhìn trộm như vậy?" Thẩm Kỳ vẻ mặt âm u.

"Đệ chỉ là tò mò..." Thẩm Hoài thấp giọng lầu bầu.

"Tò mò?!" Thẩm Kỳ cảm thấy lý do này quá buồn cười, nàng lấy thước trên người ra, ngữ khí cực lạnh, "Vậy đệ có biết lòng tò mò hại chết mèo hay không! Đệ năm nay mới bao nhiêu tuổi? Tiểu hài tử lông còn chưa mọc đủ lại tò mò nhịn không được đối với cái gì hả?! Đệ muốn lật trời à! Có phải chuyện riêng của thiên vương lão tử đệ cũng muốn nhìn trộm không!?"

Thẩm Hoài bị tỷ tỷ dọa đến mức sắp nói không nên lời, nhưng trong đầu nó vẫn nghĩ về bàn tay kia, nó đang ở tuổi đối với cái gì cũng tò mò, mơ mơ màng màng nói: "Tỷ tỷ, sau này đệ lớn lên cũng phải cưới một thê tử như Cửu Nhi ca ca."

Thẩm Kỳ đương nhiên là bị những lời này chọc tức đến sắp ngất xỉu. Nàng chỉ vào Thẩm Hoài, ngữ khí lạnh lẽo: "Vươn tay ra! Đừng để ta nói lần thứ hai."

Thẩm Hoài nhỏ rưng rưng nước mắt, vươn tay, bị tỷ tỷ hung thần ác sát trong tay cầm thước đánh vào tay nó đến khóc. Sau đó vẫn là Đoàn Sơ Liễu buồn ngủ chạy tới giải cứu Thẩm Hoài, kéo Thẩm Hoài trở lại phòng, hai tỷ tỷ một người ôn nhu một người hung ác, hát mặt đen trắng, phân biệt nghiêm túc giáo dục Thẩm Hoài cả đêm.

Khi Độc Cô Ly còn nhỏ--

Mẫu thân chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tuyết Quốc.

Nàng là đại tiểu thư thế gia ôn nhu tri thư đạt lễ*, nàng cùng Hoàng đế Tuyết Quốc từ nhỏ lưỡng tình tương duyệt, hai người đã sớm định hôn ước, sau đó nói muốn bạch đầu giai lão, cùng nhau trải qua một đời.*học rộng, cư xử đúng lễ nghi

Mẫu thân coi nam nhân kia là chỗ dựa cho kiếp sau của nàng, trở thành phu quân của nàng, thiên đường của nàng, mục tiêu trong cuộc sống tương lai của nàng.

Tuy nhiên, khi phụ hoàng cưới mẫu thân vào cung làm Hoàng hậu, chỉ hoàn thành nghĩa vụ của trượng phu đúng một lần vào đêm tân hôn.

Sau đó đối với Hoàng hậu chính là mười năm như một lạnh lùng xa cách.

Xưa nay không sủng hạnh nàng ấy, cũng chưa từng gặp mặt nàng ấy.

Hậu cung Hoàng hậu lớn như vậy nhưng lại giống với lãnh cung thê thảm tịch mịch.

Mẫu thân y cũng chỉ vì một lần sủng hạnh duy nhất kia, liền đã hoài thai. Nhưng mà, ngay cả khi nàng mang thai cũng không nhận được một cái nhìn từ người mình yêu.

Nàng sinh hạ hai tiểu Hoàng tử sinh đôi, khổ sở cầu xin nam nhân yêu quý tự mình đặt tên cho hai đứa con của mình.

Cuối cùng nhận được-- lại là hai chữ "Từ", "Ly".

"Từ" - Từ biệt khó có thể gặp mặt, cuối cùng là một người độ Xuân Thu.

"Ly" - Hà ly tâm chi khả đồng hề, ngô tương viễn thệ dĩ tự sơ*.

*Dịch nghĩa: Đi cho vắng mặt khuất mày, lòng lìa, thế bắt thân này phải xa! - Trích "Ly tao" của Khuất Nguyên

Cùng ở dưới một tòa cung điện, Hoàng đế đối với người yêu ngày xưa lại cạn tình cạn nghĩa, hai người sao có thể hòa hợp lại với nhau?

Nghe cung nhân hầu hạ nói, Hoàng hậu nương nương sau khi nhận được những từ này cho hai vị Hoàng tử kia, liền điên rồi.

Nàng đột nhiên điên dại, nhưng như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nàng chỉ vào hai đứa trẻ, vừa khóc vừa cười, điên cuồng hét lên: "Ha ha ... Ly? Từ? Thứ hắn để lại cho ta, lại chỉ có hai chữ này. Ngươi đã không yêu ta, tại sao còn muốn cưới ta? Tại sao ta mang thai mười tháng ngươi cũng chưa từng đến gặp ta? Tại sao vậy? Chẳng lẽ những tình cảm trước kia đều là giả sao? Ta đã làm sai cái gì? Sao ngươi lại xa lánh ta như vậy?!"

Cung nhân thường nói: "Năm đó Hoàng hậu nương nương thật đúng là làm cho các nô tỳ sợ chết khiếp, đâm đầu vào cột suýt chết, cuối cùng trên khăn tay Hoàng thượng từng tặng cho Hoàng hậu, dùng máu chính mình, viết hai chữ Ly Từ, tặng lại cho Hoàng thượng... Sau đó liền tự nhốt mình trong cung."

Hoàng hậu nản lòng thoái chí, gần như điên rồi, đối với hài tử mình sinh cũng không để ý, cả ngày chỉ ở trong cung, hai đứa con trai lớn lên bao nhiêu, ngày thường sống tốt không? Nàng chưa bao giờ quan tâm tới.

Bởi vì khi nhìn thấy hai đứa nhỏ kia, nàng liền nhớ đến hai chữ Hoàng thượng ban cho mình, cùng với ngụ ý trong đó.

Nàng ghét nghe đến tên chúng, cũng chưa bao giờ hỏi đến.

Hoàng thượng đương nhiên cũng sẽ không quản hai đứa nhỏ này. Nhiều lắm là để cho các cung nữ thái giám hầu hạ.

Nhưng các thái giám cung nữ quen xem thời thế, ỷ mạnh hiếp yếu, đối với hai vị tiểu điện hạ này cũng không quan tâm, đôi khi tức giận còn thường xuyên làm khó dễ nhục mạ chúng.

Vì vậy, ... năm Đại Hoàng tử chín tuổi, trong mùa Đông giá rét bị bệnh mà chết.

Chuyện này người trong cung một tháng sau mới biết được, thì ra Từ điện hạ đã ra đi.

Là Ly điện hạ tự tay chôn.

Ca ca đáng thương kia của Độc Cô Ly, nếu có thể có được một chút chú ý, một chút quan tâm, cũng sẽ không chết sớm như vậy.

Độc Cô Ly cũng từng nghĩ tới, tại sao phụ hoàng và mẫu hậu từng ân ái bên nhau, là một đôi thần tiên quyến lữ ở Tuyết Quốc người người ca tụng. Sau khi thành hôn lại hai nhìn nhau chán ghét?

Về sau, y đã nhận được câu trả lời.

Sau khi trưởng tử của Hoàng đế Tuyết Quốc vì không có người chăm sóc mà mất đi, Hoàng đế rốt cục không thể không coi trọng vị Nhị điện hạ này, cũng dành cho y rất nhiều sự quan tâm-- Tại một lần trong thư phòng, y nhìn thấy vị đại Tướng quân bất khả chiến bại của Tuyết Quốc đang áp đảo phụ hoàng của mình, làm những chuyện thân mật nhất giữa phu thê với nhau.

Hai người nam nhân...

Độc Cô Ly ở ngoài điện lẳng lặng nhìn, rốt cuộc đã hiểu rõ hết thảy--

Mẫu hậu của y hoàn toàn là một trò cười.

Thần tiên quyến lữ người người ca ngợi càng là chuyện tiếu lâm.

Phụ hoàng lừa gạt tình cảm của mẫu hậu, cưới nàng làm Hoàng hậu, sinh hạ hài tử, lại không quan tâm.

Bất quá là muốn che giấu người trong thiên hạ sự thật mình là một tên đoạn tụ.

Mà y cùng sư huynh, là tồn tại hoang đường và sai lầm nhất.

Độc Cô Ly tự dưng cảm thấy ghê tởm, y nhìn qua hai người nam nhân đang làm chuyện thân mật kia, chạy đến nơi khác nôn tất cả cơm vừa ăn xong ra ngoài.

Đoạn quan hệ này chung quy vẫn là giấy không gói được lửa, trong cung từ trên xuống dưới đều biết, toàn bộ đều âm thầm cười nhạo hai tiểu hài tử của Hoàng hậu và Hoàng hậu, chê cười bọn họ chính là tồn tại dư thừa nhất trên dưới hoàng cung.

Hoàng hậu sau khi biết chuyện, một thân bạch y, sắc mặt tái nhợt ra khỏi cung điện, bước từng bước tiến về phía thư phòng của Hoàng thượng.

Trong thư phòng, Hoàng Thượng đang kiểm tra tình hình học tập thi thư của Độc Cô Ly, đột nhiên nhìn thấy Hoàng hậu không mời mà đến.

Độc Cô Ly còn nhớ rõ tình huống lúc đó--

Ngữ khí mẫu hậu từ đầu cũng coi như bình tĩnh, "Ngài và Tướng quân... Chuyện đó có thật không? Ngài thích nam nhân?"

Sau khi phụ hoàng thừa nhận, mẫu hậu liền nổi điên, nàng chỉ vào phụ hoàng, vừa khóc vừa cười: "Cho nên tình nồng mật ý trong quá khứ đều là giả, ngươi một mực lừa gạt ta... Ta là cái gì? Ta là cái gì hả? Chỉ là một công cụ để sinh con cho Hoàng gia các ngươi sao? Ngươi không yêu ta, tại sao lừa gạt ta? Tại sao lại cưới ta? Ngươi chưa bao giờ yêu ta... ngươi thích nam nhân? Ha ha ha, hai người nam nhân! Các ngươi thật kinh tởm quá buồn nôn a!"

"Ta chúc các ngươi vĩnh viễn không được chết tử tế! Chết không yên thân!"

Trong thư phòng, Hoàng hậu thê lương nguyền rủa Hoàng thượng, sau đó liền trực tiếp đâm đầu tự sát, máu chảy thành sông.

Máu của mẫu thân bắn tung tóe trên góc áo trắng tuyết của Độc Cô Ly, một đôi mắt chết không nhắm mắt thẳng tắp đối diện với ánh mắt Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly từ đầu đến cuối biểu tình nhàn nhạt, y đi tới, che lên đôi mắt mở to của mẫu thân, để cho người chết an tường.

"Ly Nhi, con có từng trách phụ hoàng chưa?"

Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn thi thể mẫu thân, thản nhiên nói: "Con không dám trách phụ hoàng."

Y chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều ghê tởm như nhau.

Về sau, vị Tướng quân đã cùng phụ hoàng ânái kia, nhìn thấy Độc Cô Ly khi lớn lên tuyệt sắc vô song, liền nổi lên ác tâm, còn có ý đồ ép buộc y, may mắn được Hoàng đế Tuyết Quốc kịp thời ngăn lại

--Cuối cùng Độc Cô Ly cũng bí mật làm cho vị Đại Tướng quân Trấn Quốc này của Tuyết Quốc chết đi, tiết lộ cơ mật của Tuyết Quốc, thuận lý thành chương làm cho quốc gia này bị Ung Quốc triệt để tiêu diệt.

Độc Cô Ly mới có thể cảm thấy thế giới sạch sẽ.

Sau đó y gặp lý Thanh Vân, kẻ giống với những người kia làm y cảm thấy chán ghét và ghê tởm.

Độc Cô Ly từng cho rằng, y sẽ không bao giờ yêu thích nam nhân giống những kẻ đoạn tụ kia.

Y không yêu nam nhân cũng không yêu nữ nhân,  một thân một mình cả đời là được rồi, tuyệt đối sẽ không dính vào những chuyện thị phi trong tình yêu.

Cho dù tương lai có thích ai, người đó nhất định sẽ là nữ tử.

Nhưng y thật không ngờ, giới luật này, lại bị Cửu Nhi phá vỡ.

"Cửu Nhi, ngươi sẽ chán ghét ta sao?"

Độc Cô Ly trong bóng đêm mò mẫm gương mặt người nọ, lúc tình ý nồng đậm, liền ôm chặt người dưới thân, thời khắc điên cuồng qua đi lại bắt đầu ôn nhu. Y không cách nào biết được Cửu Nhi đang nghĩ thế nào, trong khoảng thời gian bị y đòi hỏi, Cửu Nhi có chán ghét y từng chút một hay không.

Mà điều y nhận được, là Cửu Nhi ở trong lòng bàn tay y nghiêm túc viết, [Cùng người thương ở cùng một chỗ, rất hạnh phúc.]

Thật sự rất hạnh phúc?

Đúng vậy.

Giờ phút này, tình cảnh này, đều là tốt đẹp, hết thảy đều tốt đẹp như thế.

Chỉ có Cửu Nhi mới có thể giúp cho y quên đi bóng ma thường xuyên mơ thấy khi còn nhỏ, chỉ có Cửu Nhi mới có thể làm cho y buông bỏ hết thảy quá khứ, cũng chỉ có Cửu Nhi mới giúp y chân chính cảm nhận được cực lạc nhân gian.

Giờ phút này, chỉ có hai người phong hoa tuyết nguyệt, ân ái triền miên, tâm say hồn mê.

Y vốn không phải trời sinh lãnh tâm lãnh tình, không phải trời sinh không có tình cảm. Cũng không phải thật sự ghê tởm với đoạn tụ.

Y chỉ là ghê tởm những người như phụ hoàng và Tướng quân.

Độc Cô Ly hôn lên trán Cửu Nhi, giờ này khắc này, y thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt khi tình đến nồng đậm của thiếu niên trước mặt. Có thực sự tốt đẹp như hình ảnh phác họa trong tâm trí y hay không?

"Cửu Nhi." Độc Cô Ly ôm chặt lấy hắn, "Từ nay về sau, ngươi là người duy nhất ta nhận định."

Y cảm giác được Cửu Nhi tựa hồ có chút không vui, liền cúi đầu hôn hắn, trong bóng tối y không nhìn thấy biểu tình của Cửu Nhi, lại có thể cảm nhận được hơi thở toàn tâm toàn ý yêu thương của Cửu Nhi dành cho mình, Cửu Nhi giống hắn đều là nam nhân, nhưng Cửu Nhi đối với hắn mà nói lại không giống nhau. Cửu Nhi là người cần được trân trọng bảo hộ, là người y tự tay ấn dấu, là người tinh khiết nhất, không tỳ vết nhất, là thê tử y thời này khắc này để ở trong lòng.

Cửu Nhi chỉ là một thiếu niên lang bình thường, hắn sẽ không cưới nữ nhân khác, không có nhu cầu nối dõi tông đường... Giờ phút này, y cho phép mình đắm chìm vào đó.

"Cửu Nhi, làm thê tử của ta đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.