Chương trước
Chương sau
Mà cảm nhận thấy bầu không khí, Vũ Tuấn Kiệt lại nở một nụ cười lạnh lùng sau đó nói rằng.

- Tất cả chúng ta đều biết không có ai là người vô tội, cũng không có một cường giả nào là một tên chính nghĩa Thánh Nhân. Nhưng mọi người đừng quên loại công pháp kia cũng có một điểm hạn chế, đó chính là càng lên cao thì nó lại càng thể hiện ra điểm yếu của mình, khi phải cần vô số những người khác hiến tế.

- Cho nên có thể nói loại công pháp này thật sự là nỗi ám ảnh với các thế lực nhỏ yếu, nhưng đối với những thế lực khổng lồ như chúng ta chúng lại đáng là gì.

- Đặc biệt không phải tất cả những thường dân đều là những kẻ mù quáng theo đuổi trả thù, hoặc khát vọng mạnh lên. Họ cũng có tư duy, họ cũng biết đúng sai, và họ cũng biết sợ hãi trước cái chết.

- Việc tuyên truyền tác hại của loại công pháp này cho người dân, sẽ khiến họ hiểu được thứ này không phải là quả ngon cho bọn họ. Thay vào đó nó là một lưỡi đao lấy mạng.

- Những người tu luyện nó, tuyệt đối sẽ giảm xuống vô số. Chúng ta cũng có thể từng bước khống chế và ảnh hưởng đến Thanh Vũ điện.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, những người ở đây đều lâm vào trầm tư. Lòng người thật sự là thứ khó có thể phán đoán, vậy nên loại công pháp thanh vũ ma điển này thật sự là một thứ có thể giúp người ta giải nguy, cũng có thể là một thứ giúp người ta bước vào con đường không có lối về.

Nghĩ đến những điều này, thân là người chủ trì ở đây Mạc Tuấn lúc này trầm tư nói rằng.

- Ta sẽ mang ý kiến của các vị nói cho phụ hoàng, sau đó để ngài tự mình quyết định.

Nghe Mạc Tuấn nói vậy, những người ở đây đều gật đầu. Sau đó họ bắt đầu nói chuyện vui vẻ với nhau, cảm tưởng như không hề có cuộc nội đấu nào ở đây vậy.

Đợi khi buổi tiệc kết thúc, người của các thế lực lại trở về nơi ở của mình. Tại trong cung điện to lớn, Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Thiên ngồi đối diện với nhau đánh cờ. Sau đó nói chuyện về các thế lực có mặt ngày hôm nay.

- Tuấn Kiệt ngày hôm nay ngươi tại sao lại bình tĩnh như vậy. Những kẻ kia đều có ý xấu đến đây, hơn nữa cũng đã từng vây công Vũ tộc chúng ta. Lẽ nào ngươi không cảm thấy thù hận hay sự tức giận hay sao.

Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hờ hững nhìn về phía bàn cờ, sau đó lên tiếng nói rằng.

- Một đám thường dân sẽ luôn cho rằng thân là cường giả có thể tùy ý giết người. Bởi vì họ tuân theo một luật lệ đó chính là kẻ mạnh làm vua.

- Nhưng chúng lại không biết đến một vấn đề, đó chính là cảnh giới càng cao thì những người như chúng ta lại sống càng lâu, và cuộc sống của chúng ta lẽ nào chỉ có nhàm chán và giết chóc, mà không phải là động não và tư duy.

- Là một cường giả đỉnh cao, lẽ nào lại là một đám sâu bọ, chỉ biết giết chóc. Không, chúng ta là những người được gọi là thiên kiêu. Những kẻ được đánh giá là thiên tài. Chúng ta cùng trời đoạt mệnh, cùng người tranh tài nguyên, nhưng không phải là lấy mệnh bù đắp, mà là lấy sự quyết đoán, lợi ích và cũng đôi lúc là đánh cược mạng sống.

- Vậy nên trừ khi bước vào những hoàn cảnh hiểm yếu, bằng không các cường giả chưa chắc đã lấy võ xử lý tất cả mọi việc. Thay vào đó là dùng lợi ích kết hợp với nhau tiêu diệt địch nhân của mình.

- Ngày hôm nay hai trong 10 đại đế tộc cử người đến đây. Nhưng hành động của chúng đã quá rõ ràng, chỉ là thăm dò sâu cạn của chúng ta, thậm chí tạo ra chia rẽ tại Việt Châu mà thôi.

- Dù sao cuộc chiến 200 năm trước của Vũ Tộc và các đế tộc khác như thế nào, chúng ta hoàn toàn không rõ. Cho nên thù hận ở đây có thật sự sâu sắc như lời đồn, hay chỉ là việc tranh giàng lợi ích giữa các đế tộc ai mà biết được.

- Mà trong thế giới lạnh lùng và tàn khốc này, đồng minh và kẻ thù là hai định nghĩa hoàn toàn có thể trao đổi cho nhau bất kỳ lúc nào. Chúng ta thân là những người phải tiếp nối vũ tộc, phải dùng một ánh mắt lợi ích để đánh giá mọi thứ, mà không phải tình cảm cá nhân để xem vào.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này cũng gật đầu. Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt vẫn chưa nói hết ý. Bởi vì Vũ Tuấn Kiệt cho rằng càng là cường giả càng sợ chết và bọn họ sẽ không có một ai ngu ngốc đến mức, liều mạng lao vào chỗ chết.

Lúc này Việt Châu tuy rằng nhìn thì như đang xảy ra phân hóa nội bộ. Nhưng thực tế lại là do Vũ Tộc khống chế. Dù sao Vũ tộc ở đây ẩn cư 200 năm, Vũ Tuấn Kiệt tin rằng ngươi đứng đầu Vũ tộc sẽ không bao giờ để cho mảnh đất này, do các phe phái khống chế, mà không có sự thâm nhập từ sâu bên trong.

Cũng vì vậy Vũ Tuấn Kiệt càng tin tưởng Việt Châu sớm đã nằm trong sự khống chế của vũ tộc. Việc bọn hắn được Vũ tộc cử đi quấy phá khắp nơi, thu phục các thế lực. Có lẽ chỉ là một động thái bề ngoài, nói rõ sự xuất hiện của Vũ Tộc, mà không phải là giao chiến quyền cước tại nơi này.

Nghĩ tới những điều này, Vũ Tuấn Kiệt nhìn về phía Vũ Thiên sau đó nói rằng.

- Ngày mai huynh và ta hãy đi gặp tên Nguyệt Thiên Cơ kia một chuyến. Chúng ta cũng nên quan sát một chút, xem động thái của Đại Nguyệt Hoàng Triều như thế nào.

Vũ Thiên nghe vậy thì gật đầu, sau đó lại cùng Vũ Tuấn Kiệt đánh cờ, không quan tâm đến những vấn đề này nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.