Phan thị quay đầu lại nhìn Tiết Ngải, người đã yên lặng ngồi dậy sau khi nghe thấy lời của Tiết Oánh: "Oánh nhi, dù sao thì Ngải nhi cũng là muội muội của con. Hôm nay nàng làm không đúng, ta cũng đã bảo nàng xin lỗi con trước mặt mọi người, đại nhân có đại lượng, con đừng bận tâm nữa. Ngải nhi, về sau phải tuyệt đối tôn trọng Đại tỷ, kể cả Oánh nhi có nói sai gì đi nữa thì con bé cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con không nên cãi lại."
Tiết Ngải: "Vâng, mẫu thân, nữ nhi đã nhớ." Không thể không nói, Tiết Ngải chẳng ngờ rằng Phan thị sẽ nói những lời như vậy, nàng cứ nghĩ Phan thị lại sắp không phân xanh đỏ đen trắng mà trách móc chính mình thêm một lúc nữa.
Tiết Oánh cũng cảm thấy bất ngờ giống Tiết Ngải. Trước kia mẫu thân không như thế, dù cho Tiết Ngải nói hay làm gì thì bà đều cảm thấy chán ghét. Sự thù ghét của bà dành cho Tiết Ngải ngấm vào sâu trong xương cốt, không phải vì nàng là Tiết Oánh, cũng không phải vì bất kì ai, mà chính là vì Tiết Ngải là người đã đoạt mạng con trai bà.
Thế nhưng bây giờ mẫu thân lại nói chuyện một điều nhịn chín điều lành với nàng, Tiết Oánh hơi chút luống cuống. Nàng ta không dám châm ngòi thêm nữa, chỉ đành tủi thân nói: "Đều nghe mẫu thân."
Phan thị suy nghĩ rất đơn giản, bà ta là kiểu con gái truyền thống, lấy phu vì cương, lấy phu vì thiên. Nếu trượng phu đã thay đổi cách nhìn về Tiết Ngải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tuong-luong-khuynh-quoc/3437538/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.