Chương trước
Chương sau
Phượng Thiên Tư lắc đầu: "Ta không phải em, không ở vị trí và hoàn cảnh của em, cũng không biết mục đích của em, cho nên ta không biết việc đó là đúng hay sai. Tiểu Ngải, làm bất cứ chuyện gì trên đời này cũng phải sẵn sàng để gánh vác hậu quả, dù tốt hay xấu. Chỉ cần em chấp nhận chịu trách nhiệm, hơn nữa lại cảm thấy đáng giá, vậy là đủ rồi."

Tiết Ngải nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu cười.

Phượng Thiên Tư ngẩng đầu: "Thôi, ta phải đi, nếu còn ở đây thì Tô tỷ tỷ của em lại ghen tị." Phượng Thiên Tư chỉ sang bên cạnh: "Ta chờ em ở bên đó, lát nữa em nhớ qua đó tìm ta."

Phùng Tĩnh Tô vừa mới quay lại chỗ ngồi, những vị công chúa khác cũng chỉ nhìn nàng một cái, không ai nói thêm câu nào. Nàng ngồi đó chán muốn chết, vừa quay đầu lại, dựa vào thị lực cực tốt của nàng, thấy Phượng Thiên Tư và Tiết Ngải đang trò chuyện ở nơi xa, nàng lại nhanh chóng chạy tới.

Thấy Phượng Thiên Tư rời đi, Phùng Tĩnh Tô hỏi: "Hai người nói chuyện gì thế?"

Tiết Ngải che miệng cười: "Phượng tỷ tỷ muốn lừa người qua đây."

Mặt Phùng Tĩnh Tô đỏ lên, cái tính hay ghen tuông này của mình lại bị người khác tính kế mà lừa vào tròng. Nàng ngẩng đầu gõ nhẹ vào trán Tiết Ngải: "Nàng còn cười nữa? Không phải vì nàng sao?"

Tiết Ngải xoa xoa cái trán mình rồi nhe răng cười không thấy mắt, cảm giác được yêu chiều này thật là thích.

"Tô tỷ tỷ, mới vừa rồi ta lại cãi nhau với Đại tỷ." Tiết Ngải thành thật nói.

"Nàng ta lại bắt nạt nàng à?" Nhìn cái người tên Phùng Tĩnh Tô này đi, chưa biết cái gì đã đứng lên che chở Tiết Ngải. Mấy người trong Phi Diệp Tân đều duy trì một truyền thống, chính là bênh vực người mình. Luôn luôn giúp thân không giúp lí.

"Cũng không phải." Tiết Ngải vẫn rất thành thật, Tiết Oánh thật sự nói lời khó nghe, nhưng cũng không phải gây rối vô cớ, chẳng qua nàng ta muốn mượn cơ hội để ra uy, luôn luôn tìm cái cớ: "Ta cố ý."

Phùng Tĩnh Tô cười cười: "Nàng vừa mới lật mặt với Nhị tỷ, bây giờ lại bắt đầu đối phó với Đại tỷ sao?"

Tiết Ngải ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp chứa đầy nét giảo hoạt, bỗng nhiên Phùng Tĩnh Tô lại nhớ đến con hồ ly nhỏ trong lồng sắt của mình, quả thật là giống nhau như đúc.

"Ta rất xấu phải không?"

"Thật sự rất hư." Phùng Tĩnh Tô duỗi tay nắm cằm Tiết Ngải: "Thế nhưng đây mới là người có thể ở bên cạnh ta."

Tiết Ngải đỏ mặt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Nàng muốn nói gì sao?" Phùng Tĩnh Tô biết là lời này không thể nói trước mặt người ngoài, bèn đi đến cúi đầu trước mặt nàng.

Tiết Ngải ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của Phùng Tĩnh Tô ngay trước mắt, nhất thời lại cảm thấy thất thần, quả nhiên sắc đẹp dụ hoặc lòng người. Không nhắc tới đàn ông, ngay cả chính mình cũng đã mê muội: "Ta muốn trở thành một người ở bên cạnh Tô tỷ tỷ."

Thật ra Tiết Ngải rất muốn bỏ hai chữ "ở bên cạnh" đi*, thế nhưng làm vậy thì thật là không biết xấu hổ, mình ở trước mặt công chúa vẫn phải rụt rè đôi chút.

* Ngữ pháp tiếng Trung, nếu bỏ đi thì ý nghĩa của câu đấy sẽ thành "Ta muốn trở thành người của Tô tỷ tỷ."

"Khỏi cần nói, nàng không chạy thoát được đâu." Phùng Tĩnh Tô cười, từ lúc nàng về nước đã chậm rãi sắp xếp mọi việc, chỉ có cảm tình với Tiết Ngải là tiến bộ vượt bậc khiến nàng không tưởng được. Đây là lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể hừng hực cháy lên, muốn dập cũng không dập được. Hiện giờ nàng đã hiểu lí do mấy năm nay Tiết Ngải lại ẩn nhẫn đến vậy, tình nguyện nhận hết cười nhạo rốt cuộc là vì ai, đáp án là đang đợi mình, đợi mình trở về từ Phi Diệp Tân, chờ đến khi có thể ở bên mình. Cũng may là mình muốn xưng Đế, nếu không thì thân phận công chúa thực sự không che chở được cho nàng.

"Khụ khụ..." Trong khoảnh khắc hai người đang nhìn nhau thâm tình, lại có người qua đây cố tình khụ hai tiếng, nhắc nhở ánh mắt hai người không nên lộ liễu như vậy.

Cả hai hoàn hồn, thấy người nhắc nhở là Phượng Thiên Tư thì đỏ mặt lên.

"Tiểu Ngải, chúng ta phải trở về." Sau khi Phượng Thiên Tư thi lễ với Phùng Tĩnh Tô thì đã kéo Tiết Ngải rời đi.

"Phượng tỷ tỷ..." Tiết Ngải hơi ngượng ngùng. Nàng cảm giác Phượng Thiên Tư đã nhìn thấu qua hệ giữa nàng và Phùng Tĩnh Tô, nếu không cũng sẽ không cố tình thân cận với nàng để dụ Phùng Tĩnh Tô đi đến. Chuyện này càng bị nhiều người biết thì càng nguy hiểm, Tiết Ngải vẫn muốn giải thích một chút, hay thực ra là ngụy biện đôi chút.

"Em không cần phải nhiều lời. Người trong Phượng gia luôn giữ kín chuyện. Chỉ là ta nhắc nhở em, em vẫn phải chú ý hơn khi ở chung cùng công chúa đấy, chẳng bàn đến người ngoài, nếu người nhà em mà biết thì cũng rất khó khăn."

"Em... biết sai rồi."

"Nam nữ hoan ái.." Phượng Thiên Tư nói đến đây lại cảm thấy không ổn: "Nữ hoan nữ ái có gì sai? Nhưng mà tương lai còn dài, hai người thu liễm lại một chút mới là tốt nhất."

Tiết Ngải thông minh ngoan ngoãn, biết mấy lời của Phượng Thiên Tư có ý tốt cho chính mình, nàng nắm chặt cánh tay Phượng Thiên Tư: "Phượng tỷ tỷ, sao tỷ đối xử với em tốt vậy chứ?"

Phượng Thiên Tư quay mặt đi: "Vì mười năm chờ đợi này của em." Nàng ấy bỗng nhiên cười chua xót, ai mà không phải chờ mười năm cơ chứ? Cùng phải chờ đợi, nàng ấy sẵn sàng đối xử tử tế với Tiết Ngải.

Hai người trở về chỗ ngồi, lần này vì nàng đã ra ngoài chơi với Phượng Thiên Tư, Phan thị và Tiết Oánh cũng không nói gì. Tiết Oánh không thích nhìn thấy Tiết Ngải, trừng mắt liếc nàng một cái. Tiết Ngải đã sớm không để cái liếc mắt công kích nhẹ như tơ này ở trong lòng, chỉ là nàng không thể ăn được những món trước mắt vì lí do sức khỏe, vậy nên nàng gắp hai cái lá cải trong bát, lòng lại nhớ đến con hồ ly nhỏ ở phòng kia, không biết nó có đói hay không.

Sau giờ Ngọ, Hoàng Đế cực kỳ hứng khởi, kêu gọi mọi người tiếp tục vào núi săn thú. Có trận vào buổi sáng làm mồi nhử, dã thú trong núi đã ít đi nhiều, số còn lại sẽ không tấn công con người. Thỉnh thoảng có mấy con vật lớn, nhưng chúng không quá hung dữ, căn bản sẽ không có gì nguy hiểm.

Buổi sáng chỉ có hoàng thất được đi săn, buổi chiều khu vực săn bắn đã được mở ra toàn bộ, quan viên cũng có thể vào núi. Mọi người đều đang chờ đợi thời khắc này, một đám người cầm cung lên ngựa rồi đi vào núi.

Mỗi lúc thế này, Tiết tướng đều cảm thấy cô đơn, dưới gối ông có năm đứa con gái mà chẳng có thằng con trai nào. Nếu nhi tử sinh đôi với Tiết Ngải kia còn sống, lúc này đáng lẽ cũng đã đủ tuổi đi săn rồi, đáng tiếc...

____

Phùng Tĩnh Tô không tham gia đi săn buổi chiều. Bấy giờ nàng đang ở lều của mình chơi đùa với hồ ly nhỏ cùng Tiết Ngải. Hồ ly nhỏ vẫn rất hung dữ, thường xuyên nhe răng trợn mắt dọa Tiết Ngải, ban đầu Tiết Ngải cũng sợ, nhưng chơi được một lát rồi lại hết. Cầm thịt đùa với hồ ly, mỗi lần thấy bộ dáng muốn ăn còn kiêu của hồ ly nhỏ, nàng đều cảm thấy cực kỳ thú vị.

"Hồ ly nhỏ rất giống con người, nhìn đến mức không nhịn được nữa rồi nhưng lại sợ phải chịu thương tổn." Tiết Ngải vừa đùa với hồ ly nhỏ vừa nói.

"Thật ra còn phải xem cám dỗ có đủ lớn hay không, chỉ cần sức hút đủ lớn thì dù là hồ ly hay con người cũng đều bỏ qua nguy hiểm mà vồ lấy. Có câu nói rất hay, người chết vì tiền, chim chết vì mồi." Phùng Tĩnh Tô học được mấy thứ này từ Chưởng viện. Trước mắt trong tay nàng không có gì để lôi kéo người khác, cho nên chỉ có thể đạt được mấy thứ nho nhỏ.

"Tô tỷ tỷ, chúng ta trốn tránh như vậy có ổn không?" Tiết Ngải thấy bên ngoài ngoại trừ Tiểu Châu, Tiểu Đóa và Mộng An thì không còn ai. Cảm giác tất cả mọi người đều đang ở khu vực săn bắn bên kia.

Phùng Tĩnh Tô tiến đến kéo nàng: "Hai người chúng ta đều là con gái, có thể làm gì cơ chứ?" Lời nói này kết hợp với ánh mắt mang tính công kích kia, thật sự khiến người ta tê liệt.

Tiết Ngải ngửa đầu nhìn môi nàng chậm rãi chạm vào môi mình, tim đập đến mức sắp nhảy khỏi lồng ngực. Nàng hé miệng, để lưỡi Phùng Tĩnh Tô có thể tiến vào. Nàng có thể cảm giác được đôi tay ôm mình của Phùng Tĩnh Tô đang siết chặt lại, cứ như đang muốn cắt đứt eo mình ra, thế nhưng nàng không sợ hãi, ngược lại lại cảm thấy kiên định.

Khi hai người tách nhau ra, Tiết Ngải thẹn thùng cúi đầu xuống, đôi tay nhéo chặt vạt áo mình: "Tô tỷ tỷ cứ luôn bắt nạt người ta."

"Nàng không thích sao?" Phùng Tĩnh Tô cười lưu manh.

Tiết Ngải bĩu môi, biết rõ nàng thích mà còn hỏi?

Hai người ngọt ngào cả một buổi chiều, mãi đến khi sắp đến giờ cơm tối, Tiết Ngải mới lưu luyến rời đi. Khi Tiểu Châu Tiểu Đóa tiến vào hầu hạ thì mặt hai người đều đỏ cả.

"Hai ngươi lại nghe lén cái gì? Đỏ mặt đến thế này." Phùng Tĩnh Tô nghiêm giọng.

Mặt Tiểu Châu Tiểu Đóa lại càng đỏ hơn: "Công chúa, nô tỳ cũng là con gái thôi." Tiểu Châu nói

"Rồi." Phùng Tĩnh Tô duỗi tay mở lồng sắt ra, hồ ly nhỏ thử vài lần, thấy thật sự không có gì nguy hiểm, cũng không có bẫy rập nên nó lập tức chui ra lồng sắt, muốn thoát khỏi căn lều.

Nhưng mà bất kể nó trốn thế nào, tiếng roi ngựa trong tay Phùng Tĩnh Tô vĩnh viễn vang lên bên tai nó. Nếu không phải Phùng Tĩnh Tô không muốn đánh thật thì chỉ sợ người nó bây giờ đã đầy vết thương. Hồ ly nhỏ bị chơi đến mức mệt mỏi, bèn trốn ở góc phòng run bần bật, nó đã nhận ra nữ nhân vung roi với vẻ mặt vô tình này là đối thủ không thể chống lại.

"Cho mày tự do, nhưng không nói cho mày rời đi." Phùng Tĩnh Tô đến gần, ngồi xuống đối diện với hồ ly nhỏ: "Hồ ly nhỏ vừa mắt ta thì cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi. Khi sống là hồ ly của ta, chết cũng là hồ ly của ta, có hiểu không?"

Hồ ly nhỏ vẫn tiếp tục run bần bật, không rõ hai cái chân này đang làm gì.

Tiểu Đóa cần một miếng thịt gà đi qua, Phùng Tĩnh Tô ném cho hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ nhìn cả nửa ngày, cuối cùng cũng ăn.

Ăn được chốc lát, hồ ly nhỏ thừa dịp Phùng Tĩnh Tô không chú ý định chuồn khỏi căn lều, bị một roi của Phùng Tĩnh Tô quật trúng đuôi, đau đến mức ré lên.

"Còn ở đây thì còn được sống, đi ra ngoài sẽ được lên bàn ăn rất nhanh. Nghĩ tốt cho mày mày còn không cảm kích, cứ phải đâm đầu vào bể khổ mới chịu." Phùng Tĩnh Tô mất kiên nhẫn, đi qua xách hồ ly lên nhét vào lồng sắt. Hồ ly nhỏ co lại, vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương ở đuôi.

Tiểu Châu Tiểu Đóa cảm thấy chuyện Công chúa nói chuyện phiếm với một con hồ ly thật là mới mẻ, chỉ là không dám hỏi, Công chúa nhà mình không giống với Công chúa nhà người khác lắm, làm gì làm gì cũng có thể khiến người khác ngạc nhiên. Nghĩ cho sức tưởng tượng của mình, hai người vẫn ngoan ngoãn làm việc, không được tò mò.

Buổi tối, Tiết Oánh thấy Tiết Ngải lên giường yên lặng nghỉ ngơi, nhịn không được mà nói: "Nương, người nói xem tại sao hôm nay Tam muội lại cãi nhau với con chứ? Con cũng chỉ muốn tốt cho người ta, bảo người ta không được chạy lung tung mà thôi, người ta lại hùng hổ dọa người, khiến An Quốc công phủ và Phượng gia phán xét con. Con thấy sau chuyện ở trà yến thì người ta càng ngày càng khác, bây giờ khi ở bãi săn, ỷ vào có người che chở lại thích làm loạn cả lên."

Có lời nhắc nhở này của Tiết Oánh, Phan thị cũng nhận ra, đúng thật, từ sau khi tham dự trà yến của Minh Kỳ Trưởng Công chúa, Tiết Ngải khiến người ta cảm thấy dường như nàng đã biến thành một người khác. Không còn cúi đầu khi đi đường, biết biện bạch lời tốt tiếng xấu, bắt đầu chú trọng trang điểm, cũng vui vẻ kết giao với các tiểu thư khác, ngay cả đôi mắt ngu ngốc trước kia cũng đã linh động lên. Gần đây Tiết tướng cũng quan tâm đến nữ nhi này nhiều hơn, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng là phu thê nhiều năm, Phan thị vẫn có thể cảm giác được. Sự chú ý của Tiết tướng dành cho Tiết Ngải nhiều hơn rất nhiều, chỉ là ông vẫn luôn để ý một cách tế nhị. Trụ cột một nhà còn phải chú ý tới nữ nhi của mình theo cách như vậy, điều này chứng tỏ cái gì, nó đã cho thấy Tiết tướng coi trọng Tiết Ngải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.