Phượng Thiên Tư lắc đầu: "Ta không phải em, không ở vị trí và hoàn cảnh của em, cũng không biết mục đích của em, cho nên ta không biết việc đó là đúng hay sai. Tiểu Ngải, làm bất cứ chuyện gì trên đời này cũng phải sẵn sàng để gánh vác hậu quả, dù tốt hay xấu. Chỉ cần em chấp nhận chịu trách nhiệm, hơn nữa lại cảm thấy đáng giá, vậy là đủ rồi." 
Tiết Ngải nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu cười. 
Phượng Thiên Tư ngẩng đầu: "Thôi, ta phải đi, nếu còn ở đây thì Tô tỷ tỷ của em lại ghen tị." Phượng Thiên Tư chỉ sang bên cạnh: "Ta chờ em ở bên đó, lát nữa em nhớ qua đó tìm ta." 
Phùng Tĩnh Tô vừa mới quay lại chỗ ngồi, những vị công chúa khác cũng chỉ nhìn nàng một cái, không ai nói thêm câu nào. Nàng ngồi đó chán muốn chết, vừa quay đầu lại, dựa vào thị lực cực tốt của nàng, thấy Phượng Thiên Tư và Tiết Ngải đang trò chuyện ở nơi xa, nàng lại nhanh chóng chạy tới. 
Thấy Phượng Thiên Tư rời đi, Phùng Tĩnh Tô hỏi: "Hai người nói chuyện gì thế?" 
Tiết Ngải che miệng cười: "Phượng tỷ tỷ muốn lừa người qua đây." 
Mặt Phùng Tĩnh Tô đỏ lên, cái tính hay ghen tuông này của mình lại bị người khác tính kế mà lừa vào tròng. Nàng ngẩng đầu gõ nhẹ vào trán Tiết Ngải: "Nàng còn cười nữa? Không phải vì nàng sao?" 
Tiết Ngải xoa xoa cái trán mình rồi nhe răng cười không thấy mắt, cảm giác được yêu chiều này thật là thích. 
"Tô tỷ tỷ, mới vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tuong-luong-khuynh-quoc/3419442/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.