“Bộ váy áo này đơn giản như vậy thì sao có thể lỗi thời được? Ngươi giúp ta thay thử xem, ta thấy chắc cũng không đến nỗi.” Trong đống quần áo của Tiết Ngải thật sự không có quá nhiều đồ mặc được. Những bộ có kiểu dáng phức tạp đã lỗi thời hoàn toàn, chỉ có bộ này không có kiểu dáng gì, nhưng lại không thấy lỗi thời.
Mộng An đáp lại một tiếng. Dù sao đi nữa, tiểu thư luôn luôn không thèm để ý cách ăn mặc bây giờ lại quan tâm đến váy áo, đây là một tin tốt.
Thay váy áo xong, Mộng An phát hiện Tiết Ngải nói rất đúng. Váy áo màu xanh nước biển, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, mặc dù không phải kiểu dáng lưu hành hiện nay nhưng cũng không thấy lỗi thời. Năm nay Tiết Ngải mười ba tuổi, vóc dáng đã dần nảy nở, đường cong mỹ miều, dáng người yêu kiều, không cần quần áo điểm xuyết, nhìn càng tươi tắn xinh đẹp hơn vạn phần.
“Nhưng mà…” Mộng An vừa mới cảm thấy không tệ đã bắt đầu nhíu mày: “Bộ váy áo này không hợp với trang sức mà Công Chúa đưa cho ngài.”
Tiết Ngải nhìn đồ trang sức bên trong hộp gỗ nhỏ: “Chỉ dùng đến đôi bạch ngọc trâm hoa này thôi, không cần cái khác.”
Mộng An cài trâm hoa lên cho Tiết Ngải: “Tiểu thư, thế này có đơn giản quá không ạ?”
“Đơn giản mới tốt, chúng ta so trang điểm lộng lẫy được với ai?” Đã không sánh được cẩm tú lộng lẫy, vậy cũng chỉ có thể làm thanh thủy phù dung.
Mộng An gật đầu: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tuong-luong-khuynh-quoc/2721135/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.