Lưu Lăng mang theo hai ngàn kỵ binh nhiễu một vòng lớn, rốt cuộc cũng đem Chu quân đuổi cùng không buông bỏ rơi. Hắn hạ lệnh toàn đội nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, bản thân hắn cũng xuống ngựa tựa vào một cây đại thụ ngồi xuống. Trịnh Húc tháo túi nước xuống đưa cho Lưu Lăng, ngồi xổm xuống nói với Lưu Lăng: – Vương gia, chúng ta cứ như vậy đi tới trú địa của Phủ Viễn quân gặp An Hằng?
Lưu Lăng uống một ngụm, Vương Bán Cân thành công dẫn theo bảy ngàn kỵ binh xông qua đại doanh Hậu Chu tiến vào thành Ngọc Châu, điều này làm cho hắn hơi an tâm một chút. Tùy ý nằm về phía sau, cơ thịt trên người đều đau nhức.
Lưu Lăng cười cười nói: – Bổn vương tự nhiên sẽ không như vậy đi gặp gã, mà là để gã tới gặp ta!
Hắn nói với Trịnh Húc: – Ngươi mang theo một ngàn Hắc Kỳ Lân quân, nghỉ ngơi thật tốt một hồi. Sau đó mang theo cờ hiệu của bổn vương, nhất định phải tinh thần chấn hưng đi đến đại doanh Phủ Viễn quân. Tới rồi cũng không cần nói thêm cái gì, chỉ nói ta ở chỗ này chờ gã. Gã nếu không đến, cũng đừng trách bổn vương xử theo quân pháp.
Trịnh Húc hỏi: – Trong lòng An Hằng kia có quỷ, chỉ sợ là không chịu tiến đến.
Lưu Lăng nói: – Không sao, nếu gã không đến, đêm nay ta đi trú địa Phủ Viễn quân cũng không muộn. Nếu gã đến đây, nói không chừng ta còn có thể lưu lại cho gã một cái mạng.
Trịnh Húc nói: – Nhưng, nếu mạt tướng mang theo một ngàn Hắc Kỳ Lân quân đều đi đại doanh Phủ Viễn quân, bên người Vương gia cũng chỉ còn lại có một ngàn kỵ binh của đại doanh Kinh Kỳ này. Nếu chẳng may có Chu quân tìm kiếm qua đây, an nguy của Vương gia không thể bảo đảm. Không bằng như vậy, mạt tướng mang một trăm kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ đi, sau đó liền trở về gấp bẩm báo với Vương gia.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: – Không được, An Hằng người này tính tình đa nghi, nếu ngươi chỉ đem trăm người tiến đến, gã nhất định đoán ra bên người bổn vương cũng không nhiều binh mã. Nếu lòng gã sinh ác ý, phái binh giết tới chẳng lẽ không phải càng thêm không ổn? Ngươi đừng lo an nguy của ta, chỉ cần mang theo toàn bộ Hắc Kỳ Lân quân đi gặp gã. Trong lòng của gã hoài nghi, ngược lại không dám xuống tay.
Trịnh Húc còn muốn khuyên nữa, Lưu Lăng cười nói: – Trịnh Húc, ngươi nghĩ rằng ta đoán không được dụng ý của Bệ hạ khi phái bọn ngươi đến bên cạnh ta? Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, ta thân là Chủ soái tam quân, Thân vương của một nước, nếu như không thể đánh lui Hậu Chu, đại quân Hậu Chu ùa đến phía bắc, Đại Hán ta gặp nguy, ta và ngươi chẳng phải đều là tội nhân thiên cổ?
Hắn thấy Trịnh Húc do dự, nói tiếp: – Ngươi nói, tính mạng của ta cùng cả Đại Hán so sánh thì cái nào trọng yếu? Tính mạng của ta so với tính mạng của Bệ hạ, cái nào trọng yếu? Ngươi yên tâm, nếu bổn vương không có nắm chắc, cũng sẽ không để ngươi đi.
Trịnh Húc bị Lưu Lăng nói động, nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong chốc lát sau đó mang theo một ngàn Hắc Kỳ Lân quân thẳng đến trú địa Phủ Viễn quân mà đi. Lưu Lăng phái ra thám báo đi theo sau Hắc Kỳ Lân quân, quan sát động tĩnh của Phủ Viễn quân. Sau đó lại phái người theo đường cũ trở về, thám thính tình huống Chu quân và Ngọc Châu.
Ra lệnh binh lính thay phiên nghỉ ngơi, an bài tốt hết thảy, Lưu Lăng một đêm chưa ngủ, không ngờ ở dưới đại thụ nơi hoang giao dã địa này, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hai canh giờ sau, thám báo trở về đường cũ báo lại: sau khi Chu quân lui về đại doanh, cũng không có hành động gì. Chỉ có điều nghe xong lời này, Lưu Lăng lại cau chặt mày. Hắn nói với thám báo: – Chu quân án binh bất động, tất nhiên là đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Chỉ sợ đêm nay sẽ có một hồi ác chiến. Ngươi lại đi thăm dò, có tin tức gì lập tức báo lại!
Thám báo kia đáp lên tiếng, lập tức lại cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài.
Lại qua nửa canh giờ, thám báo theo đuôi Hắc Kỳ Lân quân báo lại: Hắc Kỳ Lân quân được thống lĩnh Phủ Viễn quân An Hằng tự mình nghênh đón vào đại doanh, ở trong đại doanh lưu lại thời gian một nén nhang, Trịnh Húc đã mang theo một ngàn Hắc Kỳ Lân quân chạy về. Lưu Lăng trong lòng thở dài: – Nếu Trịnh Húc không vội vã như vậy, ở trong Phủ Viễn quân đại doanh ngây ngốc nửa canh giờ, thậm chí ăn một bữa cơm no. Lúc trở lại cũng không vội vã, chậm rãi mà đi, An Hằng kia nói không chừng thật sự đã bị chính mình lường gạt đến đây. Nhưng Trịnh Húc này thân có hoàng mệnh, chỉ lo bảo hộ an nguy của mình, chỉ sợ An Hằng kia sẽ không bị lừa.
Nghĩ đến đây, Lưu Lăng không khỏi thở dài. Tuy rằng hắn phân phó Trịnh Húc làm như vậy, nhưng Trịnh Húc không làm được cũng không thể trách y. Bệ hạ nghiêm lệnh y bảo hộ an nguy của mình, y không có khả năng giữ được điềm tĩnh tự nhiên.
Nếu đổi lại là Quý Thừa Vân, hoặc là Triệu Đại, Triệu Nhị, Hoa Tam Lang mấy người thân tín của mình, chuyện này tất nhiên sẽ làm thật thỏa đáng. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hắn phân phó thủ hạ kỵ binh ở trong rừng cây cắm xuống nhiều tinh kỳ, lại lệnh kỵ binh mỗi mười người một đội, phân ra hai mươi đội, ở đuôi ngựa buộc nhánh cây, cưỡi ngựa ở trong rừng cây lao nhanh qua lại. Lại phân phó thủ hạ ở trong rừng cây đốt lửa trại, săn chút con mồi để làm cơm.
Lưu Lăng ăn vài thứ, nhìn nhìn mặt trời đã lặn phía tây. Hắn hiện tại gấp cũng vô dụng, chỉ có thể đợi đến tối rồi hành sự. Một lát sau Trịnh Húc mang theo Hắc Kỳ Lân quân trở về, bẩm báo cho Lưu Lăng đúng chi tiết trải qua. Y nói An Hằng kia đã đáp ứng sẽ theo sau tới hội hợp cùng Vương gia, còn y vì lo lắng an nguy của Vương gia, không dám ở lâu, liền mang theo Hắc Kỳ Lân quân trở về trước.
Lưu Lăng cũng không trách cứ Trịnh Húc, dù sao lập trường cũng bất đồng, làm việc khó tránh khỏi sẽ không đạt thành nhất trí. Chỉ có điều trong lòng hắn lại cười lạnh, An Hằng nếu đến, như thế nào lại nói sau đó liền đến? Gã ta nếu muốn tới, tất nhiên đi theo Hắc Kỳ Lân quân cùng trở lại. Nói cái gì mà sau đó sẽ đến, cũng chỉ có thể lừa gạt được Trịnh Húc đang tâm thần không yên!
Chỉ sợ An Hằng kia sớm liền nhìn ra thực hư qua cử chỉ của Trịnh Húc, đến thì sẽ đến đấy, nhưng nói không chừng là mang theo hơn vạn tinh nhuệ đằng đằng sát khí đến kết liễu tính mạng của Trung Thân Vương đại nhân hắn đây. Quả nhiên, qua không bao lâu thám báo Lưu Lăng phái đi báo lại, ở phía sau Hắc Kỳ Lân quân, xa xa đi theo không ít kỵ binh Phủ Viễn quân. Song, sau khi nhìn thấy trong rừng cây tinh kỳ dày đặc, sương khói lượn lờ, đội kỵ binh kia lại lui về rồi.
Lưu Lăng cười cười, An Hằng này quả nhiên là người đa nghi. Nếu lá gan gã lớn hơn chút nữa, chỉ sợ chính mình lại phải chạy trối chết khắp nơi rồi.
Tới buổi tối, Lưu Lăng phân phó kỵ binh dưới trướng không cần tiết kiệm lương thảo, bất kể là người hay là ngựa đều ăn no một chút. Hắn tính đi tính lại thời gian, phỏng chừng không sai biệt lắm, vì thế hạ lệnh quân sĩ lên ngựa, thẳng đến trú địa Phủ Viễn quân mà đi.
Cùng lúc Lưu Lăng xuất phát, một đám dân chạy nạn từ Ngọc Châu lác đác xuất hiện cách trú địa Phủ Viễn quân không xa. Nhìn thấy nơi đây lại có nhiều quân Hán như thế, các nạn dân lập tức hô quát lên, chen chúc hướng đại doanh Phủ Viễn quân vọt tới.
Quân tốt thủ vệ ngay lập tức phát hiện ra bọn họ, lớn tiếng kêu bọn họ dừng lại. Chỉ có điều những nạn dân này đói không chịu nổi, quỳ gối trước viên môn không xa không ngừng dập đầu, cầu các quân gia thưởng một ngụm cơm no ăn. Dần dần, dân chạy nạn tụ tập tới đây càng ngày càng nhiều, không bao lâu liền không có dưới một ngàn người quỳ ở bên ngoài.
Những dân chạy nạn đó áo không đủ che thân, xanh xao vàng vọt, không ngừng ở ngoài viên môn kêu rên, tiếng khóc đến tận cùng bên trong đại doanh đều có thể nghe rõ ràng. An Hằng vốn đã ngủ, bị tiếng khóc hoảng loạn này làm cho ngủ không được. Gã ta trong cơn giận dữ, dẫn mười mấy thân binh đi thẳng đến phương hướng viên môn.
An hằng năm nay ba mươi tám tuổi, là tiến sĩ thi đậu năm Càn Hữu thứ mười một. Bởi vì làm được một bài văn chương hay, rất được Đại học sĩ Tô Tú yêu thích, mà gã tập võ từ nhỏ, một thân võ nghệ cũng là vô cùng cao minh, ngay cả Trụ Quốc tướng quân Tô Hổ Bào cũng đều hết sức coi trọng gã. Đã được hai vị thuộc phái cầm quyền trong triều đình coi trọng, An Hằng này tự nhiên quan lộc thuận lợi, lên như diều gặp gió.
Chỉ ba năm, gã đã bị điều vào Binh bộ nhậm chức. Sau năm năm, đảm nhiệm Binh bộ Thị lang. Sau lại theo Trụ Quốc tướng quân chinh chiến bộ lạc Hồi Hột ở Tây Vực, được phong làm Hổ Uy tướng quân. Sau đó Lưu Lăng bị nhốt vào thiên lao, Trụ Quốc tướng quân Tô Hổ Bào thượng tấu Hoàng đế Lưu Nghiệp, nói An Hằng đọc đủ mọi binh thư, trung tâm vì nước, đủ để đảm đương chức Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân. Lưu Nghiệp ân chuẩn, gia phong An Hằng làm Định Nam tướng quân, Hổ Đảm hầu, Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân.
An Hằng này cũng là nhân tài, chỉ dùng không đến hai năm, đã đem Phủ Viễn quân hơn sáu vạn tinh nhuệ khống chế chặt chẽ ở trong tay mình, ở phía nam Bắc Hán quả thực trở thành thổ hoàng đế một tay che trời.
Thân thể gã cũng không khôi ngô cường tráng, chỉ có trên dưới một mét bảy. Mặt trắng không râu, nhưng thật ra có chút thanh tú. Người này tâm cơ thâm trầm, đám quân tốt ở sau lưng cũng gọi gã là Tào Tháo mặt trắng.
Khoác quần áo, An Hằng đi đến trước viên môn, lạnh giọng hỏi: – Chuyện gì ồn ào thế?
Quân sĩ thủ vệ hồi báo nói: – Bẩm tướng quân, ngoài cửa có một đám dân chạy nạn từ Ngọc Châu trốn ra. Bởi vì thật sự đói khát khó nhịn, ở bên ngoài quỳ khóc cầu lấy một miếng cơm ăn.
An Hằng cau mày nói: – Việc nhỏ như thế cũng không thể xử trí? Náo đến bản hầu không thể ngủ. Loạn tiễn bức bọn chúng đi là được, còn nghe thấy bọn chúng la lên, ta cắt đầu ngươi đem cho bọn chúng ăn!
Quân sĩ thủ vệ kia vẻ mặt đau khổ nói: – Tướng quân, vừa rồi đã phóng tiễn rồi, những người đó chỉ quỳ không đi. Bọn họ nói Ngọc Châu đã bị đại quân Hậu Chu công phá, một đường liều mạng trốn thoát. Vừa khát vừa đói rốt cuộc đi không nổi nữa, chỉ cầu có thể bố thí một ít gì đó ăn.
Trong lòng An Hằng chấn động, vội vàng hỏi: – Ngươi nói cái gì? Ngọc Châu đã bị công phá?
Người binh lính kia nói: – Những nạn dân này đúng là nói như thế, bọn họ nói đại quân Hậu Chu vào thành, gặp người liền giết, nếu không phải Đỗ Nghĩa tướng quân mang binh liều chết cản phía sau, bọn họ một người cũng trốn không thoát. Chỉ có điều… Chỉ có điều Đỗ Nghĩa tướng quân đã hi sinh vì nước rồi!
Lông mày An Hằng nhảy dựng, trong lòng lập tức nổi sóng mãnh liệt. Gã phân phó nói: – Thả ba năm người tiến vào, ta muốn hỏi chuyện. Lấy một ít thức ăn, chia cho đám người ở bên ngoài, để bọn chúng nhanh chóng rời đi.
Trên mặt người binh lính kia lập tức lộ rõ vui mừng nói: – Tướng quân từ bi!
An Hằng hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về lều lớn trong quân. Không bao lâu, ba năm người nạn dân được đưa tới trước trướng. Mấy người này đều là gầy da bọc xương, sắc mặt vàng như nến, làm cho ai nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy không nỡ. An Hằng thấy bọn họ thân mình lung la lung lay, dường như ngay cả quỳ cũng đã không nổi rồi, lập tức cho người lấy chút thức ăn phân cho bọn họ ăn. Mấy người kia thấy đồ ăn, tức thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng chộp trong tay ăn như sói như hổ vậy.
Không chờ bọn họ ăn xong, An Hằng không kiên nhẫn mà hỏi: – Vừa rồi các ngươi nói cái gì? Thành Ngọc Châu đã bị phá?
Người đàn ông xanh xao vàng vọt quỳ gối phía trước nhất dập đầu nói: – Tạ ơn đại lão gia ân điển, không lừa đại lão gia, Ngọc Châu đã bị phá, đại quân Hậu Chu gặp người liền giết, nếu không phải Đỗ Nghĩa tướng quân liều chết chống cự, bọn thảo dân không một người có thể còn sống trốn ra.
An Hằng khó có thể che giấu kích động trong lòng, gã ta bước nhanh đi đến trước mặt nạn dân kia hỏi: – Đỗ Nghĩa đã chết?
Nạn dân kia nâng gương mặt ngăm đen lên, vẻ mặt thê lương nói: – Đã chết! Bị binh lính Hậu Chu vây quanh, loạn đao phanh thây rồi! Đỗ tướng quân trước khi chết, hô to với chúng thảo dân rằng nếu có người trốn ra được, phải đi Ứng Châu mang một câu cho Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân Hổ Đảm hầu An Tướng quân.
An Hằng thần sắc biến đổi, cúi người vội vàng hỏi: – Đỗ nghĩa nói cái gì!
Nạn dân kia bỗng nhiên cười ha hả, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, vẻ mặt quái dị nói:
– Đỗ tướng quân để cho ta chuyển cáo đại nhân, ngài ấy nói: NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]