- Này! Dậy đi! Tiểu Tuyết à! Cái con nhóc này, Lạc! Tuệ! Hy! Tuyết! Dậy mau! Nếu không ưm... ( Hy Tuyết phải bịt miệng ngăn không cho Khả Vi nói)
- Nghe rồi nghe rồi mẹ ơi! Cậu muốn tớ ù tai hay gì mà nói to thế! Hù...Tim muốn rớt ra ngoài luôn ấy. Cứ tưởng tớ gặp ác mộng cơ.
- Còn nói tớ? Trong khi tớ đang mệt sắp chết thì cậu lại ngủ ngon như vậy. Muốn nằm cũng không được.
- Thì ai bắt cậu ngồi đâu...( Hy Tuyết thì thầm)
- Nàyy...tớ nghe rồi đấy nhá! Còn không phải tại cậu cứ...lăn qua lăn lại...đúng vậy là tại cậu chiếm giường tớ.
- Ể? Cậu dóc tổ vừa thôi, tớ có ngủ xấu như thế bao giờ đâu?
- Thì...cậu ngủ cậu biết được chắc? Mà thôi mau xuống ăn cơm thôi, mẹ tớ đang chờ c..
- Gì? Cô về rồi á? Trời ạ thế mà cứ ngồi đây mà không nhắc tớ. Gần 1 giờ rồi.
- Định xuống với cái bộ dạng đó hả?
- À đợi tớ đi rửa mặt cái.
Xuống đến nhà ăn, Hy Tuyết ngại ngùng khi nhìn thấy cô Đoàn đang ngồi đợi cùng bàn ăn đã đầy đủ các món. Cô ngập ngừng:
- Dạ cháu chào cô ạ! Cô...cô đợi lâu chưa ạ?
- Không đâu cháu.
- Mẹ không phải nói thế vì cậu ấy đâu, mẹ phải đợi cậu ấy ngủ lâu như vậy mà.
- Cháu...
- Nào, không trêu con bé thế chứ con. Ngồi xuống đi cháu, cô mới xuống thôi.
- Hihi, cô đúng là số 1 mà, cậu học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-to-duoc-yeu-/3573178/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.