Nhưng thật trớ trêu khi tình yêu ấy đã thành âm dương cách biệt, còn gì đau hơn khi một người ra đi để lại bao nhiêu kí ức cho người ở lại? Càng đau hơn khi trong cái ngày mọi người đến chia buồn, có nhiều người xì xào bàn tán nói cô không khóc là vì cô vốn không yêu chú, cô cưới chú cũng chỉ là vì tiền chứ thiếu nữ 20 nào chịu lấy một người đã hơn 30. Họ đâu biết cô đã đau khổ như thế nào. Hy Tuyết nhớ như in lần đấy, trong lúc say, Khả Vi vừa khóc vừa tức giận nói:
- 'Tiểu Tuyết à! Cậu có biết không, mọi người khi đó ai cũng nói mẹ tớ như này như kia nhưng đâu ai biết khi mẹ tớ nhận được tin bố tớ đang cấp cứu trong bệnh viện, mẹ tớ đã nhũn hết chân, trông mẹ tớ sốc sắp ngất nhưng vì muốn đến bên cạnh bố nên đã cố gắng đứng dậy, tay run run tìm thìa khóa xe rồi bế tớ giao cho gì Mai( người giúp việc, trông coi Khả Vi). Một mình mẹ tớ lái xe đi cùng đôi mắt ướt nhòe với một tâm lí lo sợ biểu hiện rõ trên mặt. Lúc đó tớ ngây thơ nên đã hỏi gì Mai là tại sao mẹ tớ lại khóc có phải do tớ đã làm mẹ buồn không nhưng gì có lẽ cũng không biết nên đã ôm tớ rồi hát ru tớ ngủ. Đêm đó, bà tớ đã dịu mẹ về. Tớ vui vẻ chạy xuống và làm mọi cách để mẹ vui nhưng gì lại bế tớ đi vội. Lúc đó thoáng qua tớ thấy mẹ tớ ngồi thụp xuống, bà tớ đỡ và mẹ tớ như òa lên khóc. Tớ cũng òa lên theo tại lúc ấy tớ chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tớ đã gọi bố nhiều lần. Mãi sau này khi lớn lên một chút, tớ mới biết được mẹ đã trải qua lần đó như thế nào. "
Khả Vi ôm Hy Tuyết khóc nấc lên rồi tiếp tục nói:
- Tại sao nhỉ? Tại sao có nhiều đứa trẻ có thể quên đi những gì xảy ra khi còn bé còn tớ lại không thể quên đi mà lại nhớ như in cái dáng vẻ như sụp đổ của mẹ tớ thế này? Tớ thương mẹ, tớ nhớ bố quá! Tiểu Tuyết ơi!
Khi nghe xong câu nói ấy, Hy Tuyết cũng rưng rưng, chỉ biết an ủi và ôm cô ấy để dỗ dành. Khả Vi vốn từng mỏng manh, dịu dàng nhưng giờ đây, sau cái ngày xa bố, cô ấy đã thay đổi hẳn, chôn giấu hết những gì yếu đuối vào sâu bên trong, chỉ còn lại một cô gái mạnh mẽ kiên cường. Cũng giống như mẹ cô ấy, từng là thiếu nữ như bao người, nay đã khác hẳn, là một người phụ nữ quyền lực và độc đoán trên vị trí từng là của chú.
Dù đã nhiều lần khuyên Khả Vi ngừng uống rượu nhưng vì đó là cách cô ấy cố quên đi những điều đã xảy ra nên Hy Tuyết cũng chẳng biết phải làm sao. Hy Tuyết trằn trọc đến khi nhìn đồng hồ đã điểm 22 giờ 42 phút nên đã vội vàng tắt điện rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cô đang mải mê nhớ lại bài thi buổi sáng thì dần thiu thiu ngủ. Bỗng giật mình thức tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại reo, cầm điện thoại rồi cô xoa xoa mắt, mơ màng nói:
- Alo ai thế ạ?
- Tớ đây! Cậu đang ngủ hả? Tớ có làm phiền cậu không vậy?
- Ơ? Tiểu Vi! Cậu sao thế? Sao nghe giọng cậu... hình như cậu khóc hả?
Cô tỉnh ngủ hẳn, ngạc nhiên và lo sợ bởi tiếng nói run run, nấc lên của Khả Vi
- Hy Tuyết ơi! Tớ buồn quá!
- Cậu lại đang uống rượu à? Cậu đang ở đâu thế? Tớ qua chỗ cậu nhé! Tớ cũng chưa ngủ đâu, tớ đang lo cho cậu quá.
- Không! Cậu cứ ở yên đấy, tớ chỉ uống một chút thôi, tớ vẫn đang ở nhà, tớ chỉ là thấy mẹ tớ đi vào phòng chứa đồ của bố tớ rồi ngồi khóc tức tưởi ở đó thôi.
Khả Vi vội ngăn cản cô lại khi cô đang lấy chiếc áo khoác cất trong tủ rồi chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Nhưng rồi cô khựng lại khi nghe những lời nói ấy. Cô cảm thấy lo sợ vì cô biết Khả Vi sẽ rất đau khổ khi nhớ lại hình ảnh mẹ cô vào cái ngày đau buồn ấy, nay cô gái ấy lại một lần nữa chứng kiến nó, vậy bao nhiêu cảm xúc chắc chắn sẽ bộc lộ hết ra.
- Nhìn mẹ tớ vừa khóc, vừa cố gắng lấy tay bịt miệng để không cho ai đó và tớ không nghe thấy tiếng nấc làm tớ như đau lòng thêm. Tớ muốn vào ôm lấy mẹ, muốn mẹ có thể dựa vào tớ nhưng tớ lại dừng lại ngay bởi tớ biết nếu mẹ thấy tớ thì cảm xúc như đau như xấu hổ, sợ con gái thấy được cái dáng vẻ yếu đuổi của mình sẽ làm mẹ tớ mệt thêm thôi. Tớ rất muốn bản thân cố gắng nhiều hơn nữa để có thể chia sẻ gánh nặng của mẹ, với ông bà nội và để bố tớ dù ở đâu thì cũng sẽ yên lòng.
Nghe câu nói ấy, cô cũng đã bật khóc theo, cô vội lau nước mắt, lấy lại cảm xúc rồi an ủi bằng những lời nói ấm lòng nhất. Cô biết cô chỉ có thể làm thế để Khả Vi phần nào nguôi ngoai. Cô đã nói với cô ấy coi những điều ấy là kỉ niệm minh chứng cho tình yêu của bố mẹ cô ấy. Rồi Hy Tuyết đã hát những bài hát mà cô ấy từng thích. Một lúc sau, khi đã không còn nghe thấy cô ấy trả lời. Bỗng một câu " Bố ơi! Con và mẹ nhớ bố quá..." được thốt lên từ miệng Khả Vi làm cô càng thêm xúc động. Hy Tuyết lặng lẽ chúc cô ấy ngủ ngon rồi nói khẽ mong muốn cô ấy sẽ hạnh phúc và gặp những điều tốt đẹp nhất trên đời. Cô tắt máy rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]