Lưu Chí Tinh đi chơi mà còn hằn hộc, đây là việc không ai có thể lý giải được.
Đến khi ngồi ăn tối kế bé con, cậu mới miễn cưỡng vui lên được.
"Ăn tôm."
"Ăn cá."
"Ăn canh."
"Ăn cà chua."
Mỗi một lần nói, Lưu Chí Tinh lại gắp một thứ vào cái chén nhỏ của Lạc Đường, khiến bé con chưa kịp ăn cũng ngơ ngác nhìn.
"Nhìu quá, em ăn hong nổi..."
Lạc Đường hơi bất mãn phồng má, phản bác.
Lưu Chí Tinh cầm đũa còn chưa vững, thỉnh thoảng gắp đồ ăn còn để vung vãi ra bàn, nhưng vẫn không ngừng ý định gắp đồ ăn cho bé ốm yếu. Không biết từ lúc nào, cậu đã có niềm đam mê đặc biệt là gắp món ăn vào chén bé con vào mỗi bữa chính.
Nguyễn Quân Dao ngồi bên kia còn thấy bất lực, gõ một cái nhẹ lên đầu con trai, dạy dỗ:"Con hay quá nhỉ. Lo phần mình chưa xong giờ đã tập làm anh hai luôn rồi. Cầm đũa chưa rành còn gắp thức ăn cho người khác làm gì. Nhóc con thì nên ngồi yên mà ăn đi nghe chưa? Nhìn con kìa, gắp mỗi thứ một cái, thành nguyên chén thập cẩm luôn rồi."
Lưu Chí Tinh nhăn mũi:"Con không thích."
"Không thích thì cũng phải ngồi yên ăn cho mẹ. Không được gắp cho em nữa."
Lưu Chí Tinh bị la thì khó chịu bĩu môi, quay qua nhìn bé con với ánh mắt đáng thương buồn tủi, oán hận như vừa bị cướp mất mối ngon.
"....."
Lạc Đường không đành lòng lắm, lưỡng lự chút xíu rồi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thuong-cung-sai-sao/2906306/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.