– Chăm sóc cậu Bách cẩn thận!
Bà Phương mỉm cười nham hiểm, vừa nói vừa lén lút đưa cho người đàn ông kia một mảnh giấy có ghi địa chỉ khách sạn nơi mà con gái cưng của bà ta đã chờ sẵn, anh ta nhận lấy gương mặt nghiêm nghị cúi đầu đáp.
– Vâng bà cứ yên tâm!
Bà Phương nhướng mày quan sát Hoàng Gia Bách, nhìn thấy bộ dạng anh đang thống khổ khiến bà ta vô cùng hài lòng.
– Gia Bách à, nghỉ ngơi cho khỏe nha cháu.
Hoàng Gia Bách mơ mơ màng màng không đáp, giờ phút này đây trong người anh nóng rực lồng ngực cơ hồ muốn nổ tung, anh chỉ muốn được hạ hỏa lập tức. Bà Phương hất cằm ra lệnh.
– Mau đưa đi.
– Vâng!
Người đàn ông nhanh chóng dìu Hoàng Gia Bách ra khỏi quán cà phê! Bà Phương nham hiểm giương mắt khinh khỉnh nhìn, đợi Hoàng Gia Bách bị đưa đi khuất bà ta thong thả lấy điện thoại gọi cho con gái, đầu dây giọng Phương Nhan có vẻ nôn nóng.
– Alo! Tình hình thế nào mẹ, Gia Bách có bị mắc bẫy không ạ?
Bà Phương nghe con gái khẩn trương nôn nóng liền phì cười khanh khách trêu chọc.
– Ôi trời, xem con gái của mẹ kìa không cần lo mẹ đã ra tay cậu ta còn chạy được nữa sao? Dĩ nhiên là sập bẫy rồi.
– Có thật không mẹ?
– Dĩ nhiên! Nhan Nhan à, lần này con nhất định phải để bản thân mang giọt máu của Hoàng Gia Bách nghe chưa? Có như vậy cậu ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-lam-dau-nha-giau/2510584/chuong-22.html