Lúc trở về nhà họ Hoàng, anh luôn cẩn thận chu đáo dìu cô vào nhà như thể sợ cô đi mạnh sẽ ảnh hưởng đến con trong bụng vậy? Tường San chỉ biết thở dài lắc đầu ngao ngán, cô cũng không cự tuyệt đơn giản anh muốn thế nào thì cứ như vậy đi, rõ ràng từ ngoài sân bước vào nhà rất gần, nhưng Tường San thấy đi mải nãy giờ vẫn chưa tới nơi, cô rầu rĩ.
– Gia Bách?
– Hửm? Nào cẩn thận em, đi đứng nhẹ nhàng.
– Em vẫn khỏe, đi đứng vẫn lẹ làng, cũng không có hoạt động mạnh, không ảnh hưởng đến con đâu anh đừng lo lắng tụi mình có thể trở lại bình thường được không anh?
Hoàng Gia Bách nghe cô nói thế thì ngừng bước, bộ anh làm gì lố lăng quá ư? Anh chau mày hỏi.
– Trở lại bình thường?
– Vâng!
– Anh có gì không bình thường? Anh lo cho con và lo cho em thôi.
Tường San gãi đầu, xấu hổ kéo tay anh, từ nãy tới giờ biết bao nhiêu ánh mắt từ người làm chăm chăm nhìn cô và Hoàng Gia Bách, kỳ thật khiến Tường San ngượng chết rồi! Hoàng Gia Bách thấy biểu cảm của cô cứ dè dặt đè nén bất giác quay đầu trông thấy tất cả người làm tủm tỉm cười xì xào.
Anh ho vài tiếng nghiêm ngặt hỏi.
– Có chuyện gì?
– Dạ… dạ không ạ?
– Mau đi làm đi.
– Dạ.
Mọi người luống cuống gật gật đi nhanh, Hoàng Gia Bách tiếp tục dìu Tường San vô nhà nhưng tốc độ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-lam-dau-nha-giau/2510262/chuong-27.html