Trong lúc nửa tỉnh nửa say còn mộng mị trong giấc ngủ cô thấy bóng dáng người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô, tự nhiên cô thấy nổi da gà, sống lưng lạnh ngắt...trời ơi lẽ nào con gặp ma?
- Vy Vy...( đã vậy còn gọi đúng tên chết tiệt)
- Ai...ai vậy? (cô đáp)
- Mẹ đây...!
- Mẹ hả???
Cô từ từ lấy tay xuống, cố chớp mắt thật nhiều để nhìn cho kĩ dần dần gương mặt của người đàn bà trung niên một lần nữa hiện ra trước mắt....
- Bác...(cô khựng lại)
Tại sao lại là mẹ Khải Minh?cô cố gắng ngồi dậy nhưng đầu cô vẫn còn đau lật đật giở mền ra xem thì bộ đồ trên người đã được thay bằng bộ pijama trắng...
- Mẹ...(cô gọi mếu máo khi thấy mẹ anh)
- Nhã Vy...là mẹ đây! ( bà vuốt tóc cô)
- Tại sao con lại ở đây?
Cô nhìn xung quanh mọi ngóc ngách căn phòng quá đỗi quen thuộc!
- Cháu của mẹ... Khải An vẫn mạnh khoẻ bụ bẫm phải không con?
- Dạ...(Cô cúi đầu xuống)
- Rồi hai mẹ con những ngày tháng đó sống thế nào? Có tốt không, có thiếu thốn không? Con có hận Khải Minh không?
Lời nói của như xoáy vào tim cô làm cô đau nhói. Nghĩ đến con bây giờ cô nhớ nó đến vô bờ bến cô muốn đến bên con ngay tức khắc!
- Con...con biết có thể con đối xử làm mẹ buồn nhưng hãy hiểu cho con! Cảm giác đó con không quên được con phải đi thôi, không thể ở đây được.
- Con đi đâu??? Tại sao đi?
- Dạ con...vừa lúc nãy anh Nhật Nam cứu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426834/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.