Mở cửa cô chạy ra khỏi phòng,thằng đàn em nắm tay cô kéo lại...
- Cô Nhã Vy không được, cô không được ra, nếu có gì bà chủ sẽ xử tôi,cô thương tôi đi..
- Bỏ tay tôi ra, bây giờ tôi cũng không cần biết điều gì nữa, tôi chỉ cần biết ngoài đó Khải Minh đang sốt và đang dầm mình trong mưa...
Cô giật mạnh tay ra cô như con thiêu thân lao ra khỏi nhà chỉ cần biết phía trước là anh thì cô mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù dưới chân cô có là bùn đất hay gai góc cho dù cô biết có là đau thương mất mác thì hôm này có chết cô cũng phải đến ôm anh vào lòng vì cô yêu anh..
- Khải Minh ơi em xin lỗi, anh đừng gào khóc nữa, đừng yếu đuối, anh nói ra đây anh cho em mượn bờ vai mà yếu đuối...thì anh làm đi...Minh ơi...(cô ôm chầm lấy anh)
- Vy Vy...anh yêu thương em rất nhiều, đừng vì bất cứ lý do nào, ai cho em cái quyền tự ý rời xa...(anh yếu dần gục mặt vào ngực cô)
- Em biết rồi, em sai, em tự rời xa.( cô khóc)
- Tình yêu là giữa 2 người chứ có phải 1 người đâu hả Vy Vy, em tự ý bỏ đi...em có biết kẻ ở lại đau đớn thế nào không em?
Anh dần dần gục vào người cô...đôi môi anh nhợt nhạt, mắt anh nhắm dần, người anh run lên, thân xác to cao đè lấy cô,cô la hét...
- Cứu...cứu anh ấy...cứu....
Tụi đàn em lúc này hốt hoảng chạy ra, không phải nó không quan tâm anh, nhưng mẹ anh đã lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426808/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.