- Vy Vy....( tiếng mẹ anh ngoài cửa)
Cô biết đã đến lúc phải đi, đồng hồ điểm đến 1h sáng...đứng dậy mà đôi chân chẳng muốn rời...
- Đến lúc đi rồi con..con để nó ngủ ngon đi... mấy năm rồi nó mới được yến giấc như vậy...
- Sao bác có thể làm vậy?
- Đi thôi con...trễ rồi...
- Bác ơi...bác không thấy tội con sao?
- Sao lại không được, bắt con ra đi khác nào bác làm con bác đau khổ, nó có đau khổ thì thân xác bác cũng như xẻ đôi...
- Vậy con xin bác...cho con ở bên anh ấy đi...con xin bác con đủ mạnh mẽ,con tin nếu bác cho phép con đến với anh ấy con sẽ đấu tranh đến cùng, bác muốn con làm gì con làm đó, nhưng con xin bác đừng bắt con xa anh ấy.tội nghiệp con Bác ơi...(cô quỳ gối nắm tay mẹ anh lay mạnh,cô đau đớn)
- Thế ba mẹ con chết và việc rời xa Khải Minh cái nào thê thảm hơn? Nếu nghĩ đến ba mẹ và đứa con thì đứng dậy và ra khỏi đây...nhanh!
Mẹ anh thay đổi thái độ từ mềm mỏng đến dứt khoát...hất mạnh tay cô ra chỉ tay phía ngoài cửa...
- Hôm nay ra đi không phải là mãi mãi chậm 1 phút giây nào là không còn cơ hội gặp lại nhanh...
Cô cố bám tay vào thành cầu thang...gắng gượng đứng dậy cô bước xuống càng lúc càng xa anh...càng bước ra khỏi nhà...cơn gió lạnh buốt tim...se lạnh cả da thịt...ngày hôm nay đã khác hôm qua rồi...cửa xe đóng lại rời đi trong đêm vắng...sao đối xử với anh vậy, rồi ngày mai khi anh tỉnh giấc chẳng thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426807/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.