- Em yêu anh rất nhiều, nhưng em không thể cứ sống vì bản thân em được,xin lỗi anh!!
Điện thoại cô tiếp tục reo lên,cô lại cứ hy vọng...
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, từng người thân của mày, lần lượt sẽ ra đi từng người 1...giết chết ngay thì mày không hiểu được nỗi đau...vậy thì tao cứ làm từ từ, mưa dầm thấm lâu...đau quá mày cũng chết vì hoá điên....hahahaaa ( giọng Trình Tuyết Liên chua chát)
- Con đàn bà thủ đoạn độc ác nhất tôi từng gặp...tao sẽ không bỏ cuộc!
- Mày nói gì? Mày làm tao thích thú rồi đó Nhã Vy...mày thật mạnh mẽ, nhẫn tâm vì con cái con c* mà giành giật với tao để rồi hậu quả gia đình mày nhận...ok...thích thì chiến!
Cô tắt máy...biết chắc chắn là cô ta mà sao cô vẫn không khỏi bàng hoàng...cô tắt nguồn điện thoại,cô không muốn nhận thêm bất cứ nỗi đau nào...
Giữa khuya...cô cố gắng gồng dậy.lưng cô, tay chân em đều in hằn vết roi bị đánh rướm cả máu...lúc đánh cô thật sự không biết đau cô mạnh mẽ chống chọi với nó, không lời than trách...quan trọng mình làm mình chịu, có chơi có chịu...ngồi dậy cô cố đi uống nước...bỗng loáng thoáng..
- Ai vậy??? ( cô cố hỏi)
Giờ này ai ngồi đó tóc xoã tóc...ngồi sau
bếp...đã vậy còn thút thít rên rỉ, trời ơi cô sợ...cô muốn chạy vào giường nhưng chân đau lắm không thể...em cứ lê từng bước 1...cô khựng lại...là mẹ mà?
- Mẹ à...mẹ sao mẹ ngồi đây?
....( mẹ cô dần ngước mặt lên)
- Mẹ....
Cô cố đi lại gần mẹ, nỗi đau cô đang gánh lấy nó 1 thì mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426797/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.