- Trần Nhã Vy...( giọng của ai nào đó)
- Hả...?
- Nhã Vy mày mất tích đâu 4 hôm nay ( là lớp
trưởng)
- Tao...về quê.
- Về quê??? Mày có biết chuyện gì đang xảy ra
không??
- Chuyện gì hả mày!
- Mày bị đuổi học....
- Mày nói gì???
Đuổi học...rõ ràng cô còn được nhận học bổng sao đuổi đọc, mấy hôm trước mọi việc vẫn bình thường, tại sao vậy?cô lật đật quay đi chạy vào văn phòng trường...
- Trần Nhã Vy...đứng lại...(lớp trưởng tiếp tục hét lên)
Nó đi lại gần cô, nhìn chăm chăm vào mắt em,nói...
- Mẹ mày gọi lên tìm mày, ba mày bị đánh đến gãy tay chân nằm viện, mà mày bảo mà về quê??? Mày mất lòng tin của tao rồi đó Vy!
Đầu óc cô quay cuồng, tai cô ù đi...cô vừa khóc vừa nói:
- Tai nạn, đánh gãy tay chân? Mày nói thật hả!
- Con điên này, tạo đùa bao giờ???
Về tới bên này điện thoại cô còn chưa mở nguồn lên...cô bật nguồn điện thoại liên tục tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của mẹ cô, dì cô, bà con cô...là sự thật rồi...tất cả là sự thật...cô cuốn cuồng chạy về gom quần áo...suốt trên đoạn đường đó cô khóc như mưa...Vy Vy của mẹ đã thay đổi, không còn cô bé chăm chỉ học hành, có hiếu cha mẹ...mà bây giờ thay đổi hoàn toàn thành 1 con người khác....
- Nhã Vy...? Cô gom quần áo đi đâu? (Chị giúp việc)
- Em về quê....
- Về quê? Sao tôi không nghe cậu chủ nói???
- À…..anh ấy biết, em đi đây, có gì nói sau..
Về đây lúc nào cũng hối hả chạy đua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426796/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.