6h sáng cô bật dậy.. bước ra khỏi phòng cô giật mình khi thấy Trình Tuyết Liên...
- Ăn sáng đi em..(Cô ta nhìn cô)
- Chị qua đây khi nào vậy ạ??
- Hồi hôm... từ giờ chị sẽ qua đây thường xuyên,ba mẹ chị sắp về rồi..
- Dạ...(cô cuối mặt xuống)
- 2 tháng nữa ( cô ta nói)
- Dạ...
Nói xong cửa phòng Phương Khải Minh bật ra..Anh mặt lạnh lùng đi xuống, lúc nào cái mặt cũng lạnh tanh, xuống kéo ghế ngồi anh ăn trong im lặng không nói gì..
- Tại sao tay anh lại bầm thế kia..?
- Bị chó cắn..(mặt hầm hầm nhìn cô)
- Chó cắn??(cô ta chau mày.)
- Khụ...khụ..(Cô đang cầm ly nước uống nghe anh nói cô lập tức bị sặc...che miệng lại..cố gắng bình tĩnh...anh ta nói cô là chó sao?)
- Con chó nào?chó ở đâu nhà này làm gì có nuôi chó??
Khải Minh im lặng tiếp tục ăn...
- Rồi anh đi tiêm ngừa chưa??
- Bị cắn cũng tốt sao phải tiêm?
Anh bỏ nĩa đứng dậy cầm ly nước rồi bỏ đi lên phòng..cô ta chạy theo nắm tay anh.
- Sao em hỏi anh không nói??đối với anh em vô hình hả??Anh ghét em lắm à??
- Anh hay em vô hình?trong mắt em hay là trong mắt anh?
- Sao anh ít kỉ vậy?anh chỉ biết nghĩ đến cảm giác của anh vậy?
- Anh ít kỉ?anh nghĩ đến cảm giác của anh?À...à(Khải Minh cười...) bao năm rồi anh chưa biết sống thật với mình nữa, Tuyết Liên em.. đến giờ này anh vẫn sống theo ý em.... chưa 1 phút giây nào anh sống vì anh cả... hãy để anh yên đi em...(anh nói chậm rãi)
Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-phuong-thieu/426769/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.