Mọi thứ trôi qua yên bình, Mãn Mãn được chăm sóc rất chu đáo, cảm giác khiến cô muốn thời gian ngưng lại, để lưu giữ mọi thứ tốt đẹp nhất.
Chỉ còn một ngày nữa Cố Minh Thiên sẽ quay trở về, lục Ân sau vài ngày ở cạnh cô, trong lòng như có thứ tình cảm nào đó đang lé lói, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng đây là vợ của bạn thân mình, tuyệt đối không thể tiến xa hơn.
Nhờ sự chăm sóc của Nhiên và thuốc bổ của bác sĩ Dương kê đến, sắc mặt Mãn Mãn cũng trở nên tốt hắn, ăn nhiều hơn để có sức nuôi dưỡng đứa nhỏ trong bụng, cô xoa xoa bụng thầm mỉm cười " Sau này lớn, mong con hãy tha thứ cho người mẹ vô trách nhiệm này."
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, Nhiên thấy vậy cũng chạy lại lo lắng, hết lời hỏi thăm " Phu nhân, người thấy không được khoẻ chỗ nào sao?"
Cô khẽ lắc đầu, rồi cười nhàn nhạt tỏ ý không sao hết.
Bỗng nhiên nó như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, liền quay qua hớt hải nói:
" Phu nhân, em ra ngoài mua một số thứ có được không? Lát em sẽ về ngay."
Mãn Mãn cười mỉm, gật đầu đồng ý.
Nhiên nó nhí nhảnh, cười tươi đáp lại, bước chân sáo chạy ra ngoài "Em đi nha phu nhân."
Nhiên vừa đi được một lúc, cô định nằm xuống ngủ một giấc thì Tô Nhạc đẩy cửa đi vào.
Ả ta vênh váo, bước vào, Mãn Mãn nhíu mày khó chịu, thầm nói trong lòng "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867871/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.