" Sao... Sao lại như vậy? Bác sĩ Dương, anh giỏi lắm mà, mà cứu phu nhân tôi với."
Nhiên kích động, bám lấy cánh tay bác sĩ, ánh mắt đáng thương cầu xin, nhưng đáp lại là một ánh mắt né tránh, não lòng từ bác sĩ.
" Không phải không muốn, nhưng thuốc vốn từ lâu đã không còn tác dụng với một người bị chết tâm, hành hạ cả tinh thần và thế xác thế kia, có thần tiên cũng cứu không được, chỉ còn cách hi vọng tên đại ác mà nhà cô thay đổi tính tình, bù đắp lại những tổn thương gây ra thì may ra còn được."
Ánh mắt Nhiên trìu xuống, lộ đầy vẻ thất vọng, buông tay ra khỏi tay bác sĩ " Phu nhân nhà tôi thật đáng thương."
Bất chợt bác sĩ Dương liếc mắt về phía Mãn Mãn thì thấy cô đã tỉnh từ khi nào, nhanh chóng bước đến " Cô tỉnh rồi sao? Trong người cô thấy thế nào rồi?"
Nhiên cũng theo đó mà chạy đến, khóc bù lu bù loa ôm lấy cô.
Mãn Mãn nhìn hai người trước mặt, cười mỉm như một lời cảm ơn, khẽ lắc đầu như muốn nói bản thân không sao.
" Phu nhân, người ngủ ba ngày rồi đấy, em thật sự rất lo cho người."
Mãn Mãn nhìn Nhiên rồi xoa đầu nó, liếc mắt qua bàn bên cạnh với tay như muốn lấy gì đó.
" Phu nhân, người muốn lấy giấy bút viết gì sao?"
Cô khẽ gật đầu.
Nhiên nhanh chóng lấy giấy bút đưa cho cô, chỉ thấy cô viết gì đó rồi giơ lên cho bác sĩ Dương thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867870/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.