Chương trước
Chương sau
" Tại sao tôi lại không dám? Trong khi để một người không hề quen biết tát vào mặt? Lần thứ nhất là do tôi bị bất ngờ, còn đến lần hai, thì tôi thật đúng là quá ngu rồi."

Giọng nói không một chút sợ sệt, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Tô Nhạc, rồi hất tay Tô Nhạc ra một cách thờ ơ.

Tất cả những người ở đầy đều đứng hình trước hành động, lời nói của Mãn Mãn. Ngay sau đó Tô Nhạc nghiến răng, ánh mắt hung dữ , trợn trừng "Con đ*ếm".

Mãn Mãn khẽ cười khẩy " Cô cũng đang nói chuyện, tự hạ mình ngang hàng với một con đ*ếm sao?

Câu nói của Mãn Mãn càng chọc tức Tô Nhạc hơn.

Tô Nhạc hét lên chói tai " Sao mày dám nói tao là con đ*ếm hả?"

Mãn Mãn cười lạnh " Là cô tự nói đấy, chứ tôi không hề nói."

" Mày..."

" Thật vô học, dám ngang nhiên, hống hách trước nhà họ Cố?"

Giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ, từ phía sau Mãn Mãn cất lên.

Câu nói vừa dứt, đám người hầu giật mình, liền cúi đầu xuống " Chào Đường Phu Nhân".

Tô Nhạc nhìn thấy Đường Phu Nhân như với được bình cứu sinh, thay đổi 180°. Từ khuôn mặt đanh đá, chanh chua lúc nãy, bây giờ lại trở nên yếu đuối, đáng thương như bị ai đó ức hiếp.

Tô Nhạc chạy qua Mãn Mãn, đi đến bên Đường phu nhân, khóc lóc lể nể " Bác gái, là cô ta, chính cô ta đã bỏ bùa mê cho anh Minh Thiên, quyến rũ và lên giường với anh. Bác gái, bác phải làm chủ cho con."

Rồi nức nở như bản thân oan ức lắm.

Mãn Mãn quay lại nhìn, khẽ nhếch môi cười khinh, thầm nghĩ " Cô ta mà không đi làm diễn viên, thật là đáng tiếc đấy, uống phí mất đi một nhân tài."

Đường phu nhân nhìn Tô Nhạc khóc lóc, lại thương xót, đưa tay vuốt tóc an ủi, giọng điệu dịu dàng, ôn nhu " Ngoan, chuyện này cứ để cho bác. Bác sẽ không để một kẻ thấp hèn, vô học, bước chân vào làm dâu của cái nhà này đâu."

Nghe được câu này, Tô Nhạc mừng thầm, cố rặn ra nước mắt, thút thít tỏ vẻ đáng thương, gật đầu ngoan ngoãn trước mặt Đường phu nhân.

Đường phu nhân quay qua lườm Mãn Mãn, vẻ mặt dò xét, đầy khó chịu.

" Người đâu, bắt nó quỳ xuống." Giọng nói đầy uy quyền vang lên.

Câu nói vừa dứt, Mãn Mãn cũng chưa kịp phản ứng, thì bị hai tên áo đen bất ngòw túm lấy vai, đạp vào chân cô, theo quán tính mà khụy xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất, lại một lần nữa chạm vào vết thương cũ chưa lành.

Cơn đau như một đòng điện chạy qua khắp cơ thể, Mãn Mãn bặm chặt môi để không phát ra tiếng.

Mãn Mãn vùng vẫy " Các người làm cái gì vậy?"

" Chát."

Một tiếng tát rõ to vang lên, Mãn Mãn bị tát cho phải nghiêng mặt, Đường phu nhân đã bước đến và bất ngờ dáng xuống một bạt tay vào mặt cô.

" Vô học, đây là cái tát ta thay ba mẹ ngươi, dạy dỗ ngươi?"

Mãn Mãn ngơ người, lúc sau đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt không cam chịu nhìn Đường phu nhân " Các người có tư cách gì nhắc đến ba mẹ của tôi?"

" Ba mẹ ngươi dạy không được, thì để người ngoài như ta dạy, một đứa con gái mặt dầy, vô liêm sỉ, đi quyến rũ người đàn ông sắp lấy vợ, thật ghê tởm."

Từng câu, từng chữ đều là những lời phỉ báng, lăng mạ Mãn Mãn, cô cắn răng chịu đựng, oán trách trong lòng " Tất cả, không phải tại con trai yêu quý của bà sao?"

Tô Nhạc đứng bên cạnh, mà không khỏi cười thầm, đắc ý trong lòng " Để tao xem, loại người như mày, có thể bước chân vào nhà họ Cố được hay không?" nhếch mép cười gian ác, của một kẻ đầy dã tâm.

Tô Nhạc giả bộ đi đến, khoác tay bà ta, giọng điệu nhẹ nhàng, nũng nịu nói:

" Bác gái, chúng ta nên làm gì với cô ta đây? Loại người dã tâm, nham hiểm mưu mô như vậy ở gần chúng ta, chắc chắn sẽ bị cô ta hại chết từng người và chiếm toàn bộ tài sản mà thôi."

Đường phu nhân im lặng một lúc, suy nghĩ " Con bé nói cũng đúng, nếu như nó bắt Minh Thiên phải chịu trách nhiệm thì coi như xong, phải làm gì đó trước khi quá muộn."

Đôi mắt Đường phu nhân loé lên tia sát khí, liếc nhìn Mãn Mãn, trong đầu nảy lên một kế hoạch.

" Cắt gân chân của nó, rồi ném xuống tầng hầm đi, để nó tự sinh, tự diệt, cho chừa cái tội dám vô lễ với con dâu tương lai nhà họ Cố."

Nghe xong ai nấy cũng bàng hoảng sửng sốt, không riêng gì Mãn Mãn, cô tức giận nói lớn.

" Tôi không ngờ, Đường phu nhân của nhà họ Cố lại có thể làm ra được những chuyện này, tôi không quyến rũ con trai bà, bà nghĩ tôi muốn bước vào căn nhà địa ngục, đầy những kẻ mù quáng, không có không biết phân biệt phải trái như bà sao?"

Nghe những lời mắng chửi của Mãn Mãn. Đường phu nhân không nhẫn nhịn được nữa, tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô, giọng nói đầy thách thức.

" Để ta xem, miệng lưỡi ngươi còn cứng được đến khi nào? Cắt gân chân, và cắt luôn cái lưỡi của nó ném cho chó ăn."

" Các người buông tôi ra." Mãn Mãn cố vùng vẫy, nhưng cơ thể nhỏ bé, không thể nào thoát ra khỏi vòng tay, trước sức lực của một thanh niên cường tráng.

Một tên cầm con dao sắc bén, bước gần đến phía Mãn Mãn, cô hoảng sợ, dùng hết sức lực, gào hét " Đừng qua đây."

Bây giờ ngoài bản thân cô ra, thì không ai có thể giúp cô được nữa, cô lấy lại bình tĩnh, vừa lúc hắn cầm con dao đi đến trước mặt, thì một kế hoạch loé lên trong đầu cô. Chợt gọi lớn tiếng tên anh để đánh lừa " Cố Minh Thiên, giúp tôi với."

Tất cả đều ngoảng đầu nhìn ra phía cổng, chớp lấy cơ hội Mãn Mãn cắn vào tay người đàn ông đang ghì chặt tay trên vai cô, hắn đau đớn liền buông cô ra.

" Con khốn này."

Nhận ra bản thân bị lừa, định quay lại thì thấy Mãn Mãn xô nhanh đến tên đang cầm dao, cướp lấy nó rồi tiến về phía Đường phu nhân, mục đích của cô chỉ là hù doạ, và nhân cơ hội mở đường thoát thân cho mình.

" Mau... Mau bảo vệ đường phu nhân, cô ta điên rồi."

Nhưng người tính, không bằng trời tính, cảnh này vừa hay Cố Minh Thiên quay trở về bắt gặp, còn Đường phu nhân vì quá sợ hãi, đã lùi bước lại nhưng đế guốc lại bất ngờ bị gãy, khiến bà ta bị trậc chân, ngã nhào xuống đất.

Tất cả đều hoảng hốt, chạy đến đỡ Đường phu nhân " Phu nhân, người có sao không?"

" Nó... nó muốn giết ta.. Mau bắt nó lại..."Nhân cơ hội nay Đường phu nhân ăn vạ để đổ mọi tội lỗi, lên đầu Mãn Mãn.

" Là tự bà ngã, tôi chưa làm gì cả."

Lúc này Tô Nhạc nhân cơ hội, lại châm dầu thêm lửa " Còn không làm gì sao? Chắc chắn là mày cố ý, muốn giết bác gái để chiếm đoạt tài sản. Các ngươi mau bắt cô ta lại, giao cho cảnh sát."

" Đừng có suy bụng ta ra bụng người." Mãn Mãn dõng dạc, phản bác lại ngay khi bị Tô Nhạc vu oan.

Cố Minh Thiên không thể nhịn nổi nữa, nghĩ rằng Mãn Mãn đang cố giết mẹ của mình, anh điên lên, trừng mắt, hét lớn tên cô " Trần Mãn Mãn."

Mãn Mãn giật mình, buông con dao ra rơi xuống đất.

" Nhốt cô ta xuống tầng hầm tăm tối cho tôi, bỏ đói cô ta ba ngày, kẻ nào dám đem thức ăn cho cô ta, thì tôi sẽ để kẻ đó làm thức ăn cho chó săn."

Cố Minh Thiên nổi giận, ra lệnh cho đám người vệ sĩ, trong mắt anh chỉ toàn sát khí, muốn giết chết Mãn Mãn ngay lập tức.

Mãn Mãn nhìn anh với ánh mắt đầy khó tin, nước mắt rưng rưng, giọng cất tiếng oan ức " Anh..."

" Câm miệng."

Cố Minh Thiên trừng mắt, quát lớn.
Vốn định thanh minh cho bản thân, nhưng có lẽ là cô đã sai, anh vốn không muốn nghe bất kỳ lời nói thêm nào từ cô nữa.

" Các người... Là đều một giuộc với nhau." Tiếng lòng quặn thắt. Đôi mắt ấy rơi xuống những giọt lệ chua chát, đầy đau xót.

Cố Minh Thiên nhìn Mãn Mãn mà lòng đầy hận thù, siết chặt tay. Trong lòng không ngừng dấy lên những tia tức giận " Trần Mãn Mãn, cô không chỉ giết vợ con tôi, mà còn muốn giết mẹ của tôi nữa sao? Tôi sẽ khiến cô thế nào là sống trong địa ngục."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.