Chợt ánh mắt Cố Minh Thiên thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ anh cầm lấy điện thoại bấm số và gọi cho ai đó.
Tiếng chuông vừa cất lên, ngay sau đó liền có người nghe máy.
" Alo, Cố Tổng."
Đâu dây bên kia là giọng của một đàn ông trung niên đáp lại.
Anh lạnh giọng nói:
" Lập tức mua lại toàn bộ công ty mỹ phẩm của ông Phú, đuổi ông ta ra khỏi đấy và điều tra mọi hành vi trái phép rồi kiện ông ta vào tù, bất kể ai dám bí mật trợ giúp cho lão đó, thì để bọn chúng chịu chung số phận đi."
" Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Rồi anh tắt máy, liếc nhìn qua Mãn Mãn đang ngủ, rồi thở dài, dựa lưng vào tường chợp mắt một lúc, mà không hề thay biết, cô đã dậy từ khi nào và đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, đầy sự khó hiểu hiện lên trong đầu cô " Anh ta làm vậy là vì mình sao?"
Sáng hôm sau, những tia nắng sớm le lói, xuyên qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt Mãn Mãn, đôi mắt cô nheo lại vì bị chói vào, định dở người ngủ thêm chút nữa.
" Dậy rồi, thì mặc đồ nhanh lên."
Nghe cái giọng cao ngạo ấy, Mãn Mãn giật mình, tỉnh ngủ, nhìn về phía Cố Minh Thiên đang đứng, thì anh đã mặc xong quần áo từ khi nào, rồi tiện tay ném một chiếc đầm về phía cô, lạnh giọng nói:
" Nhanh lên, tôi còn có cuộc họp quan trọng nữa."
Mãn Mãn cũng không nói gì, muốn ngồi dậy, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-cho-anh/2867819/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.