Chương trước
Chương sau
Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Lâm Trầm Đào: “Thù không trời chung!”
Triệu Tam béo: “Nha nha nha, đánh không đến.”
Tương Nam Tiêu xuất hiện, bình đạm: “Luyện tập.”
Nháy mắt, Triệu Tam béo lại ẩn thân lần nữa!
Lâm Trầm Đào cười phá lên!
Tự Nhiên Tương cũng chui ra: “Mới vừa hỏi đối phương.”
“???” Lâm Trầm Đào.
Tự Nhiên Tương phát cái biểu tình thổ phỉ: “Xác thật là Nhất Tinh Dã.”
Lúc này đây, thiếu niên không chấn động gì, thậm chí bình thản hỏi: “Cô biết?”
Tự Nhiên Tương khẽ cười, rất giống ngự tỷ: “Bởi vì thời điểm tôi hỏi, anh ta không trả lời. Bình thường, người khác bị hỏi như vậy kiểu gì cũng nói nhưng anh ta một chút cũng không hồi âm.”
Hắc Đào Z: “ Phản logic.”
Thiên hạ đệ nhất béo soái: “Dựa vào, sao không nói cho tôi, Nhất Tinh Dã ở đâu?”
Lâm Trầm Đào: “Ha ha, trở nên dối trá như vậy sao? Triệu Tam Béo?”
Thiên hạ đệ nhất béo soái: “Triệu Tam béo là ai? Hoàn toàn chưa từng nghe qua.”
Lâm Trầm Đào: “Dối trá, lại dối trá!”
Thiên hạ đệ nhất béo soái: “Không cần để ý những chi tiết này, chúng ta đang nói Nhất Tinh Dã a!”
Tương Nam Tiêu: “Trước tiên tâm sự chuyện cậu luyện tập, cảnh cáo lần cuối.”
Lần này, Triệu Tam Béo thật sự offline.
Nhưng diễn đàn chức nghiệm lại vì cái tên Nhất Tinh Dã này làm xôn xao.
Có người hỏi: “Thật là hắn?”
Tự Nhiên Tương: “Đấu pháp rất giống.”
“Trình độ đâu?”
Tự Nhiên Tương: “Sau khi Tiểu Hắc Đào rớt mạng, hắn 1V3, đã chết., chúng ta ba người cũng chết.”
“….. Thật lợi hại.”
Lời này rơi xuống, chính là một mảnh trầm mặc.
Bởi vì Tự Nhiên Tương, Lâm Trầm Đào, Vân Hổ ở quốc nội là tuyển thủ số một.
Ba người hợp lại, chỉ là cùng Nhất Tinh Dã đấu ngang tay. Chênh lệch rõ ràng làm người khó có thể xem nhẹ.
Đông Doanh chiến đội, rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Ai trong lòng cũng thực căng thẳng.
Thần ánh sáng trước tiên mở miệng: “Lần này thi đấu cả nước, chúng ta cùng Đông Doanh chiến đội trực tiếp đối đầu, không biết tại sao lại bố trí như vậy.”
“Là Đông Kinh gợi ý.” Tiếng nói của Tự Nhiên Tương thực trầm: “Nói là Đông Doanh chiến đội đang ở trận thế giới. Hàn Triều sau khi chấm dứt chính là đến chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể phối hợp, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không phái ra đội hình mạnh nhất. Cường điệu một chút là giao lưu văn hóa điện cạnh.”
Lâm Trầm Ddào nhướng mày: “Giao lưu văn hóa, ha hả.”
“Thắng thật lớn đi, mặc kệ đội nào xuất chiến.”
Bạc Cửu ừ một tiếng.
Lâm Trầm Đào lại cười: “Ta off, đi tập luyện. Tiểu Hắc Đào, vòng bán kết gặp.”
“Vòng bán kết gặp.”
Bạc Cửu nói xong, vừa rời khỏi giao diện Wechat, bên tai vang lên một câu: “Em rất để ý Nhất Tinh Dã.”
Câu nói kia là từ khuynh hướng cảm xúc, không vô cảm mấy.
Bạc Cửu ngẩng đầu lên, thấy Đại Thần nhìn mình dù video vẫn đang chiếu. Mặt mày thâm thúy, đôi mắt cực đen, luôn khiến người ta cảm thấy là một đại ác ma, mặc kệ mặc đồ bệnh nhân, cũng ngăn không được cảm giác áp bách.
“Có một chút.” Bạc Cửu cà lơ phất phơ cười, bốn lạng đẩy ngàn cân: “Căn bản thích tuyển thủ điện cạnh, người lại đẹp trai, thao tác cũng tốt, khẳng định sẽ để ý.”
Thích?
Tần Mạc nắm cốc nước rất chặt, hơi chấn động, nước tầng tầng gợn sóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.