Chương trước
Chương sau
Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
“Ừ.” Tự nhiên, Tương đại mỹ nữ đã mở miệng: “Hơn nữa người này đi vị cùng tính toán thực chuẩn. Thành thật, tôi hoài nghi cậu ta dùng pháp sư hơn tôi. Chẳng qua, trước kia tôi đi trước một đoạn, nếu không bắt đầu liền cận chiến, tôi không dám nói có thể đánh thắng hắn.”
Lâm Trầm Đào nghe vậy, khó tin nói: “So với tỷ tốt hơn? Sao có thể? Tương tỷ, tỷ chính la pháp sư số một toàn bộ Hoa Hạ. Lợi hại hơn, chỉ khi là tuyển thủ xếp hạng thế giới. Nhưng, xếp hạng thế giới hẳn là không chơi thể loại dã du này đi.”
Tự Nhiên Tương khóe miệng hơi cười: “Xác thật có chút không thể tưởng tượng. Bất quá, Trầm Đào cậu đừng quên, nơi này là đại tái.”
“Ý của tỷ là chúng ta rất có khả năng gặp phải chủ nhà Đông Doanh?” Cái kia, là đệ nhất chiến đội của Châu Á sao?
Tự Nhiên Tương híp mắt: “Cậu ta không phải quân (thành viên) chính thức, bởi chính thức sẽ không có cấm đánh như vậy.”
“Kỳ thật, bọn họ không tồi.” Vân Hổ trầm mặ ít lời cũng đã mở miệng: “Mọi người đừng quên chúng ta là thực lực gì. Ở quốc nội mặc kệ chiến đội chuẩn bị thi đấu, ở trước mắt chúng ta cũng bị quét ngang, đánh cho quân lính tan rã trong năm phút đồng hồ… đối phương lại có thể kéo dài thời gian như vậy có lẽ chính là đội điện cạnh quốc gia cùng Đông Kinh điện cạnh khác biệt. Tân bồi dưỡng, ý thức quốc nội còn phi thường khiếm khuyết.”
Lâm Trầm Đào: “Thời điểm các cậu chưa tới, chiến đội bọn họ đều đem ta đuổi giết. Các cậu nói chiến đội chính thức của Đông Doanh có bao nhiêu lợi hại.”
“Không biết.” Xạ thụ cũng đã nhận ra vấn đề này.
Tiếng Vân Hổ vẫn trầm thế: “Hỏi Tự Nhiên đi, người duy nhất giao thủ cùng Đông Doanh chiến đội chỉ có cô ấy.”
Tự Nhiên Tương ngừng hai giây mới nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng bị đánh như vậy.”
Một câu này thành công làm mọi động tác dừng lại, ngoại trừ Bạc Cửu ở ngoài.
Tự Nhiên Tương bình thản nói, không chút sợ gièm pha: “Đông Doanh chiến đội, mỗi thành viên đều giống như đại thần đỉnh cao. Đội trưởng, đội phó đều là cấp thế giới mà quốc nội không có có danh hiệu này. Ngay cả Tần Mạc, bởi vì vắng họp thi đấu nên bị hủy tư cách tham gia. Cho nên, thực lực của bọn họ, tôi không mong chsng ta gặp phải.”
“Hiện tại không phải gặp rồi?” Thiếu niên vò vò tóc mái, sườn mặt tuấn mỹ: “ Tôi nói các huynh đệ, liều mạng không phải tốt sao? Đứng ở nơi này, mỗi lần tân đấu đều phải tín kế này nọ, rất mệt.”
“Meo!” Công Chúa cường thế kêu.
Mọi người vốn đang trầm trọng, lúc này mới nở nụ cười.
Chờ tới khi đó, cả đội liền một đường thẳng đánh tới cuối cùng.
“Pháp sư đội đối phương!” Lâm Trầm Đào không biết vì cái gì, nhìn nơi pháp sư kia vừa đứng lại có cảm giác e ngại. Đại khái bởi vì vừa rồi bị đối phương đóng băng, đứng trong tháp rớt hơn nửa huyết, cho nên cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Hơn nữa trong vũ trận, phương thức khống chế quá lợi hại, làm người ta khó tiếp cận.
”Nếu so sánh độ lợi hại, tôi nói nếu, “ Lâm Trầm Đào một bên hỏi: “Tự Nhiên tỷ, tỷ cảm thấy là ai?”
Tự Nhiên Tương tiếng nói rất thấp: “Ngày phục đệ nhất pháp sư, Tinh Dã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.