Vạn Mỹ Trân cắn môi dưới, trong lòng biết mình hết đường chối cãi, không thể không nói thật.
"Thật ra là chính Phượng Vũ, cô ấy muốn để Ôn Đề Nhi xấu mặt, nên bỏ thuốc xổ vào trong đồ uống. Không ngờ Ôn Đề Nhi lại đoán được, trước mặt mọi người trộn hai ly đồ uống vào với nhau, kết quả Phượng Vũ không cẩn thận uống vào, mà Ôn Đề Nhi không cẩn thận làm rơi ly nên không uống phải."
Cô ta nào dám nói đó là thuốc số 1, bởi vì nói ra, không chỉ hại chết Phượng Vũ, còn hại chết cả cô ta.
Vợ chồng họ Phượng khó có thể tin vào câu trả lời này.
Bà Phượng nghi ngờ nói: "Từ trước đến nay Phượng Vũ ngoan ngoãn độ lượng, con bé không thể nào làm ra loại chuyện này được!"
Vạn Mỹ Trân lén liếc nhìn Kiều Thừa Huân một cái, nói: "Chú Phượng, dì Phượng, không lẽ hai người không nhìn ra? Phượng Vũ thích anh Thừa Huân, người ghen tị không phải Ôn Đề Nhi mà là Phượng Vũ, Phượng Vũ ghen tức Ôn Đề Nhi gả cho anh Thừa Huân."
Sự thật này, làm sao hai vợ chồng họ Phượng không biết, Phượng Vũ mê đắm Thừa Huân, bọn họ đều nhìn vào trong mắt.
Trước kia lúc Tư Tư còn sống, Phượng Vũ cũng thể hiện ra sự yêu thích đối với Thừa Huân, vì thế hai chị em còn ngầm cãi nhau mấy lần.
Sau đó Tư Tư đột nhiên mất, đem trái tim cho Phượng Vũ.
Chỉ tiếc, mấy năm nay Thừa Huân chịu cú sốc quá lớn, dường như không gần nữ sắc, Phượng Vũ vẫn luôn không có cơ hội tới gần Thừa Huân.
Đến tận không lâu trước đây, đột nhiên Thừa Huân thông báo kết hôn, Phượng Vũ vì việc này mà náo loạn mấy ngày liền.
Aizz... Tóm lại, bọn họ đối với con gái mình cũng không có biện pháp nào.
Ông Phượng nhìn về phía Vạn Mỹ Trân, hỏi: "Mỹ Trân, cháu cũng quá ẩu rồi, nếu biết là Phượng Vũ làm, vì sao cháu lại muốn chúng ta hiểu lầm vợ của Thừa Huân chứ?"
Vạn Mỹ Trân rất nhanh chóng nhìn thoáng qua Kiều Thừa Huân đang im lặng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi trong hội sở, cháu bị Ôn Đề Nhi làm bẽ mặt, cháu cũng chỉ vì nhất thời tức giận, muốn tìm người dạy dỗ cô ấy, thật xin lỗi."
"Cô, chán sống sao?" Giọng nói Kiều Thừa Huân âm u, giống như một lưỡi dao vô hình sắc bén, xuyên thấu cơ thể Vạn Mỹ Trân.
Sau lưng Vạn Mỹ Trân chợt lạnh, luôn miệng nói: "Anh Thừa Huân, thật xin lỗi, về sau em không dám nữa, thật xin lỗi, thật đó, em biết sai rồi, ách!"
Lời còn chưa nói hết, âm thanh đột nhiên bị Kiều Thừa Huân duỗi tay tới chặn lại, hô hấp trở nên khó khăn.
Năm ngón tay rõ ràng khớp xương, hung hăng bóp lấy cổ cô ta, khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng âm u, cũng không nói một chữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]