Vợ chồng họ Phượng bị nhục nhã đến muốn giết người, nghe Ôn Đề Nhi nói xong, theo bản năng quay sang nhìn Vạn Mỹ Trân: "Mỹ Trân, sao lại thế này?"
Vạn Mỹ Trân sửng sốt, vội vàng giải thích nói: "Cháu làm sao biết chuyện sẽ thế này, Ôn Đề Nhi đổ nước vào vào ly của Phượng Vũ mọi người đều thấy, không tin hai người có thể xem camera theo dõi, nhất định đã quay được."
Ôn Đề Nhi lạnh mắt lướt sang, buồn cười nói: "Vạn Mỹ Trân, là cô ngu ngốc hay tôi quá khờ, lúc ấy mấy chục người nhìn tôi, nếu tôi muốn hại chết chị em tốt của cô, sẽ hành động trước mặt nhiều người như vậy sao?"
" Cô, nhất định cô muốn hại chết Phượng Vũ!"
"Ha...” Ôn Đề Nhi ngẩng mặt lên trời xem thường, tiện thể cười mỉa, "Tốt, động cơ tôi phải hại chết chị em tốt của cô là gì? Vì sao tôi phải giết cô ta?"
Vạn Mỹ Trân lỡ miệng nói ra, "Bởi vì trái tim của Phượng Vũ là của chị Tư Tư, cô ghen tị với cô ấy!"
Ôn Đề Nhi ngẩn ra, đồng tử mở lớn ngạc nhiên.
Trái tim Phượng Vũ là của Tư Tư.
Ha ha... Khó trách vừa rồi Kiều Diêm Vương vội vàng tới bệnh viện, rõ ràng anh không thích loại phụ nữ như Phượng Vũ, lại còn sốt ruột như vậy.
Rốt cuộc cô cùng hiểu rõ... Anh muốn bảo vệ trái tim của bạn gái cũ.
Giờ phút này Ôn Đề Nhi cảm thấy mất mát khó hiểu, thậm chí cảm thấy, hành động vừa rồi của mình, đúng là mẹ nó nực cười.
Vạn Mỹ Trân thấy cô không trả lời, nghĩ rằng mình nói trúng tim đen của cô, mắt hiện lên vẻ đắc ý, cười nói: "Bị tôi đoán trúng rồi chứ gì, cô ghen tị trong cơ thể Phượng Vũ có trái tim của chị Tư Tư."
Kiều Thừa Huân quay sang nói với Ôn Đề Nhi đang đột nhiên im lặng, trầm giọng nói: "Xe của Tiểu Minh đã đỗ dưới lầu, bây giờ cô về nhà đi."
"Được." Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn cười cười, lập tức xoay người rời khỏi.
Vợ chồng họ Phượng thấy cô muốn đi, vội vàng kêu lớn: "Thừa Huân, chuyện này còn chưa giải quyết, cô ta không thể đi!"
Không đợi Kiều Thừa Huân mở miệng, Ôn Đề Nhi đột nhiên quay đầu, đáy mắt chứa vẻ hung ác.
Vẻ mặt lạnh lùng kia, hơi thở cao ngạo, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Cô gái khẽ mở môi anh đào, cố ý gằn giọng, "Tất cả nghe rõ cho tôi, chỉ số IQ của tôi là 180, nếu muốn giết chết một người ngu ngốc, hoàn toàn không cần tôi tự mình ra tay, đừng dùng loại đầu óc thiểu năng của các người đến sỉ nhục IQ của tôi."
Dứt lời, tự nhiên xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng dáng ngạo mạn...
Kiều Thừa Huân nhíu mày, vẻ mặt âm trầm chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô.
Trước kia khi anh điều tra tư liệu về cô, nhưng vẫn không tra được cô có IQ 180, có thể thấy cô là một cô gái cực kỳ giỏi ngụy trang.
Cô gái này, càng ngày càng thú vị.
Vạn Mỹ Trân thấy sắc mặt Kiều Thừa Huân hơi dịu đi, cẩn thật mở miệng: "Anh Thừa Huân, chuyện này, anh định xử lý thế nào?"
Mắt lạnh Kiều Thừa Huân ngưng đọng, cúi đầu nhìn cô ta một cái, "Nếu thật muốn xử lý, em sẽ nhận trách nhiệm?"
Vạn Mỹ Trân nhất thời nghẹn lời, bỗng nhiên cảm thấy không tốt.
Vợ chồng họ Phượng nghe vậy, cũng đã nhận ra cái gì, bà Phượng nói: "Thừa Huân, những lời này của cháu có ý gì?"
Kiều Thừa Huân liếc mắt nhìn hai ông bà, trầm giọng nói: "Đề Nhi lần đầu tiên đến hội sở Đế Kiêu, không quen biết ai, nếu nói người có thể ung dung thản nhiên mua chuộc được phục vụ bỏ thuốc vào đồ uống, ngẫm lại ai có khả năng lớn nhất đây."
Vợ chồng họ Phượng không hẹn mà cùng nhìn về phía Vạn Mỹ Trân, nhất thời hiểu được cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]