Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Kiều Diêm Vương, Ôn Đề Nhi bị ép rút mấy ống máu, kiểm tra toàn thân.
May mà chân trái của cô chỉ bị trầy da, đùi phải bị tổn thương làn da, tím một vùng, nhìn thấy mà ghê người, nhưng chỉ cần không chạm vào mà nói, kỳ thật tuyệt đối không đau đớn.
Từ trong bệnh viện ra, Ôn Đề Nhi ôm một đống thuốc bôi, ngồi trên xe buồn ngủ.
Cô mệt mỏi, dù sao vừa mới trải qua đại nạn không chết*.
*: Tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Kiều Thừa Huân yên lặng ngồi bên cạnh cô, mặt trầm xuống không nói một lời, chỉ là anh dùng ý cực kỳ rõ ràng, đó chính là tự mình đưa cô về nhà.
Đột nhiên, đầu cô gái vô ý nhích lại gần, vững vàng rơi vào vai anh.
Kiều Thừa Huân hơi giật mình, rũ lông mi, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô gái.
Trong ấn tượng, từng có một bé gái cũng ỷ lại vào anh như vậy.
“Tư Tư…” Anh khó kìm lòng nổi kêu tên cô ta, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt trắng xanh.
Cô ấy đã chết.
Tư Tư đã chết.
Không ai có thể thay thế được cô ấy.
Không ai.
Kiều Thừa Huân chán ghét đẩy đầu cô gái ra, không có thu lực cánh tay, sức lực mạnh, đẩy đầu cô đụng vào cửa xe.
“Cốp…” Ôn Đề Nhi đau đớn tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt.
Chỉ vì mơ hồ buồn ngủ, tưởng rằng mình không cẩn thận đụng vào cửa xe, đôi mắt vừa đóng, dường như không có việc gì ngủ tiếp.
Sau khi về đến nhà, Ôn Đề Nhi cầm túi thuốc xuống xe, nhảy nhót đi vào biệt thự.
Rốt cuộc cũng tự do, cô muốn đi tắm một cái, sau đó trở về phòng đấm gối vài cái.
Ai ngờ, Kiều Thừa Huân cũng đi theo, ở sau lưng gọi cô: “Đợi một lát.”
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Đề Nhi cứng đờ, quay mạnh đầu, nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi làm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]