Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Kiều Thừa Huân kìm lòng không nổi vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô gái. Hơi dùng lực một chút, ôm cô vào trong ngực. Ôn Đề Nhi giật mình, mùi thơm nước hoa nhàn nhạt chui vào trong hơi thở cô, trái tim trống rỗng giống như bị thứ gì đó chui vào, rất nhanh lấp đầy cô. Sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn một lát, mới bắt giữ được khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh. Vì sao anh lại ôm cô? Đồng tình sao? Cô không cần thứ này! Từ nhỏ đến lớn, cô thiếu thứ gì đó đã biến mất ở chân trời góc biển, chỉ riêng loại đồng tình không hề có ý nghĩa, cô tuyệt đối không thiếu! Ôn Đề Nhi phản cảm đẩy anh ra, “Không cần anh đồng tình tôi.” Kiều Thừa Huân nhíu chặt mày, đôi mắt cô đơn lạnh lẽo nhìn khuôn mặt quật cường của cô, một đám lửa giận từ đáy lòng dâng lên. Tùy hứng vươn tay ra, lại ôm cô vào trong lòng. “Cho cô hai lựa chọn, tôi ôm cô, hoặc là cô ôm tôi, nếu không thì xuống xe.” “Vậy anh ném tôi xuống xe đi, ừm…” Vừa mới kháng nghị xong, môi mỏng của người đàn ông đột nhiên ấn xuống… Ong ong ong… Đầu Ôn Đề Nhi đột nhiên chập mạch, phát ra tiếng, rất nhanh tất cả đầu óc đều rơi vào tê liệt, không thể suy nghĩ bất luận vấn đề gì. Thế giới này làm sao vậy? Sao đột nhiên biến thành thế giới màu hồng rồi? Giống như mọi thứ đều đã biến mất, ngoại trừ một vùng màu hồng, ngoại trừ anh cùng với cô, không còn thứ gì khác tồn tại. Giống như trôi qua mười mấy thế kỷ, Ôn Đề Nhi mới tỉnh ngộ. Kiều Thừa Huân che tai cô, dịu dàng ôm thân thể mềm mại không xương của cô, khàn khàn nói bên tai cô, “Tôi không thích phụ nữ nói nhiều.” “Kiều Thừa Huân, anh là tên khốn nạn!” Ôn Đề Nhi mắng to một câu, dùng lực đẩy đầu anh ra, đôi tay ngọc thon thon đánh liên tục vào vai anh. “Khốn nạn! Lưu manh! Sắc lang!” “Tôi chán ghét anh…” “Tôi chán ghét anh!” Kiều Thừa Huân lẳng lặng nhìn cô thở hổn hển mờ ám. Nhìn cô hao phí sức lực lớn như vậy, nếu như cô biết anh tuyệt đối không đau đớn, có thể càng tức giận hay không? Nghĩ đến điều này, môi mỏng hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn. Người phụ nữ này, ngu ngốc một cách đáng yêu. “Hô… Hô… Hô.” Ôn Đề Nhi đánh mệt mỏi, mắng cũng mệt mỏi, thở hổn hển nghỉ ngơi. Lòng bàn tay truyền đến nóng rát đau đớn. Mở hai tay ra nhìn, vậy mà ðánh ðỏ, mà Kiều Diêm Výõng hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì. Tâm tính thiện lương à… Thì ra cô đánh nhiều như vậy, kết quả đau đớn chỉ có cô. Không được, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như vậy, kháng nghị nói: “Kiều Thừa Huân, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi muốn ly hôn với anh!” “Không cần cô nhi viện Xuân Nha rồi hả?” “…”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau