Hành vi này của Úc Tùng Niên không những không thể giúp các học sinh trong phòng tỉnh táo lại mà còn khiến các em phản ứng gay gắt hơn cả sóng trào.
Thấy thế, Úc Tùng Niên bèn dẫn Thẩm Thứ ra khỏi phòng. Mãi đến khi rời xa chỗ kia, cậu mới xoay người lại rồi nói với Thẩm Thứ: “Em xin lỗi. Không ngờ mấy em ấy lại ầm ĩ tới vậy.”
Thẩm Thứ cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của cả hai: “Cho tôi xem vết thương của cậu một chút.”
Thế là Úc Tùng Niên bèn giơ ngón trỏ đang bị thương lên để Thẩm Thứ có thể nhìn thấy miếng băng cá nhân chống nước. Cậu xử lý rất qua loa vì không cho rằng mình cần phải đến bệnh viện.
Thẩm Thứ kéo bàn tay Úc Tùng Niên lại gần mình hơn rồi cẩn thận quan sát. Anh nhận ra mặc dù khuôn bàn tay của Úc Tùng Niên rất đẹp nhưng lòng bàn tay lại thô ráp, còn hằn lên nhiều vết chai.
Có lẽ do học điêu khắc mà bùn đất thường xuyên dính vào tay cậu, mang đi độ ẩm, thường ngày chắc cũng phải làm khá nhiều công việc nặng nhọc.
Trước khi gặp Úc Tùng Niên, anh có đi ngang qua phòng học của khoa điêu khắc kim loại. Không khí bên trong không khác gì một cái công xưởng. Ngoại trừ kim loại, sinh viên còn dùng búa đập các mảnh kim loại thành hình dạng mình mong muốn.
Không biết có phải xấu hổ hay không mà Úc Tùng Niên cố tình rút tay lại: “Xấu lắm, anh đừng nhìn mà.”
Thẩm Thứ gập năm ngón tay lại rồi mạnh mẽ nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tam/983327/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.