🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một câu nói giống như long trời lở đất!
Đúng vậy, tất cả mọi người đều bị giam cầm ở suy nghĩ thông thường, nếu hung thủ dùng tay trái, vậy tất cả những việc này không phải vừa lúc là trái ngược sao? "Xét thấy cách thức cẩn thận của hung thủ, tôi chọn vào lúc mười hai giờ khi mà cơ thể cảm thấy thiếu thốn nhất, trải qua một đêm gió lạnh hơn nữa còn buồn ngủ, cho dù là cơ thể hung thủ khỏe mạnh thì cũng sẽ có lúc cảm thấy tâm thần mỏi mệt!” “Sau đó, tôi lại đưa mì nước còn nóng đã chuẩn bị xong lên, lúc này, sẽ không có bất kỳ kẻ nào cho rằng mặt có vấn đề gì, mà hung thủ cũng thả lỏng theo một chén mì nước nóng hổi này, ít nhất trong khoảng thời gian ăn một chén mì sẽ không có bất cứ sự cảnh giác nào, sau đó tôi tìm ra ba người từ trong đám người!" "Bởi vì chỉ có ba người là dùng tay trái cầm đũa!”
Chẳng trách
Lúc này mọi người mới nhận ra tất cả, không nghĩ rằng Diệp Phùng sẽ dùng một cách thức thư thể dẫn hung thủ ra, thiên thời, địa lợi hoàn hoàn đan xen, đừng nói là hung thủ, cho dù là bọn họ, ở ngay dưới tình huống lúc đó, cũng sẽ không có bất cứ sự đề phòng nào! “Nửa đêm gió lạnh thổi, một mặt dẫn hung thủ ngu ngốc ra! Diệu kế hoàn hoàn đan xen như vậy. Anh Diệp, tôi càng ngày càng phục anh rồi đấy!”
Tưởng Anh ở một bên khen anh không bủn xỉn chút nào!
Diệp Phùng cười cười với cô ta, sau đó hướng ánh mắt về phía ba kẻ tình nghi: “Ba người đều thuận tay trái à?" “Anh Diệp, tuy rằng tôi thuận tay trái nhưng khẳng định không dám làm ra việc giết người đoạt mạng này, xin anh Diệp nhất định phải xem xét rõ mọi việc, trả lại trong sạch cho tôi!”
Hai người còn lại cũng liên tục nói, lời trong lời ngoài, hoàn toàn phủi sạch điều liên quan đến bản thân “Thời điểm xảy ra vụ án thì ba người đang ở chỗ nào? Làm cái gì?” “Thời điểm xảy ra vụ án, tôi đang quét dọn vệ sinh ở bên trong sân của ông Hai ở phía đông, ông Hai luôn thích sạch sẽ, cho nên tôi luôn ở đó sau giờ cơm tối để còn quét dọn một lần nữa!"
Tưởng Huy phất tay về phía một người bên cạnh, người nọ hiểu ý, lập tức gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu đơn giản, sau khi cúp điện thoại thì nói với Diệp Phùng rằng: “Anh Diệp, vừa rồi tôi đã dò hỏi ông Hai rồi!” “Lúc xảy ra vụ án ông Hai cũng không thấy Vương Phú quét dọn vệ sinh, nhưng mà dựa theo thói quen ngày thường, sau giờ cơm tối Vương Phú thường quét dọn ở trong sân một lần nữa!" "Mà ông Hai mới nhìn qua giờ phút này ở trong sân rất sạch sẽ” "Vậy anh thì sao?"
Diệp Phùng lại chuyển ánh mắt về phía Lý
Đan, Lý Đan vội vàng nói: “Trước khi xảy ra vụ án, tôi đã làm xong công việc của mình rồi ở trong ký túc xá, nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp!” “Sau đó thì đột nhiên đau bụng, rồi đi vệ sinh một mình, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh mới nghe nói có việc lớn đã xảy ra, sau đó đã bị đưa tới bên trong sân, anh Diệp tôi thật sự không phải hung thủ mà!”
Diệp Phùng gật đầu, lại nhìn về phía cô gái Liễu Mai, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Liễu Mai trắng bệch, toàn thân run bần bật, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phùng đang nhìn về phía mình, giọng điệu run rẩy nói: “Sau giờ cơm tối, bà chủ đột nhiên nói là muốn ăn chút đồ ngọt, vì thế tôi đã đến phòng bếp tìm kiếm!" "Nhưng lúc ấy phòng bếp đã tan làm, đúng lúc tôi cũng có chút tay nghề làm đồ ngọt nên nghĩ là tự làm cho bà chủ một ít. "Nhưng tôi chưa tìm đủ nguyên liệu thì đã bị bảo vệ bắt được trong sân, vừa hỏi ra thì mới biết được đã xảy ra chuyện gì.” "Đúng vậy, đúng thật là lúc ấy tôi đã sai Liễu Mai đi!” Lúc này bà Hai cũng mở miệng làm chứng cho Liễu Mai. “Theo tôi được biết, đầu bếp nhà họ Tưởng cũng cư trú trong trang viên nhà họ Tưởng!” “Tuy rằng đầu bếp đã tan làm, nhưng nếu bà Hai muốn ăn bánh ngọt thì hoàn toàn có thể gọi đầu bếp đến làm!”
Vẻ mặt của Liễu Mai đầy oan ức: “Nói là như vậy cũng không sai, nhưng tôi tự nhận là tay nghề cũng không tệ lắm, mấy món đồ ngọt mà thôi cũng không cần thiết phải đi kêu đầu bếp. “Vừa đi vừa về một chuyến thì lại chậm trễ thêm không ít thời gian, cho nên tôi đã tự chủ trương, muốn làm một chút cho bà chủ!”
Nghe xong tường trình của ba người, Diệp Phùng hơi nhíu mày, nhìn như tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng mà nói đúng ra thì ba người này đều có khả năng gây ảnh Bất kể là người nào trong số họ thì khoảng cách từ vị trí của họ trong lời khai vừa rồi đi đến nơi xảy ra vụ án đều không xa lắm!
Hơn nữa bản lĩnh của hung thủ không yếu, căn bản là vừa đi vừa về một chuyến không mất bao nhiêu thời gian, trong ba người tình nghi này thì rốt cuộc ai mới là hung thủ đây?
Đột nhiên giống như anh nhớ ra điều gì, gọi Lăng Tuyết Ngân ở một bên, nói nhỏ bên tại cô ta vài câu, Lăng Tuyết Ngân gật đầu, sau đó rời đi một mình.
Tiếp theo, Diệp Phùng không nói chuyện nữa, hiện trường lập tức rơi vào trong yên tĩnh.
Thật lâu sau, bà Hai nhịn không được, dẫn đầu chất vấn: “Cho dù là dựa theo lời nói lúc nãy của anh rằng hung thủ là người thuận tay trái, ở nơi này có ba người thuận tay trái thì cũng không thể nào cả ba người bọn họ đều là hung thủ chứ?" “Đương nhiên hung thủ sẽ không phải là ba người, nhưng khẳng định là một trong ba người bọn họ!” "Hử? Nếu như vậy, anh còn không chỉ ra hung thủ nhanh lên, để người đó bị trừng trị theo pháp luật?”
Ai ngờ, Diệp Phùng lại cười một cách thần bí: “Bà Hai đừng có vội, hung thủ lập tức sẽ trồi lên mặt nước thôi!”
Giọng nói dừng lại không bao lâu, Lăng Tuyết Ngân đã quay trở lại, trong tay còn cầm một miếng vải đen to bằng bàn tay "Diệp Phùng, đúng là anh đoán không sai!” “Quần áo gần như đã bị đốt cháy hết, tôi lợi dụng cổ trùng trong tay lần theo mùi máu mới tìm được một chút vải bị đốt còn sót lại này!”
Miếng vải trong tay Lăng Tuyết Ngân đúng là quần áo mà hung thủ mặc khi gây án, mà vết máu trên đó đương nhiên là máu từ trên cổ người bị hại phun ra
Việc đến nước này thì đã rõ ràng hung thủ là ai!
Giữa ba người, người duy nhất đi qua phòng bếp chỉ có một người.
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, đột nhiên quát: "Bắt lấy cô ta!”
Theo một tiếng quát lớn của anh, Liễu Mai vốn đang run như cầy sấy đột nhiên bùng phát ra một lực lượng mạnh mẽ
Mũi chân vừa nhún thì giống như một mũi tên nhọn rời dây, năm ngón tay thành trảo đột nhiên quay về phía Tưởng Anh!
Tưởng Anh là cô cả của nhà họ Tưởng, thân thể lại mảnh mai yếu đuối, trong mọi người thì chỉ có cô ta là dễ đối phó nhất.
Nhanh! Quá nhanh!
Bên trong con ngươi giãn ra của Tưởng Anh gần như hoàn toàn tràn ngập một gương mặt bị tức giận đến vặn vẹo
Âm!
Thời điểm Liễu Mai sắp bắt được Tưởng Anh thì một cái bóng màu đen đột nhiên lao ra đá một cái, ngay sau đó vô cùng bạo lực lôi kéo Tưởng Anh còn đang ở trong trạng thái kinh ngạc đến ngây người hoàn toàn bảo vệ ở trong lồng ngực.
Tưởng Anh theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy trên luôn mặt lạnh lùng của Diệp
Phùng kia loé lên lửa giận, tuy rằng phải bảo vệ cho một người trong lúc đánh nhau với Liễu Mai cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào!
Nhìn cảnh này, trái tim lạnh băng kia của cô ta lặng yên rung động.
Ngực của Diệp Phùng rất cứng, nhưng lại rất ấm!
Một cảm giác an toàn tràn ngập trong lòng, dường như là ở trong ngực người đàn ông này thì cho dù trời có sập xuống cô ta cũng không hề sợ hãi!
Bảo vệ và vệ sĩ phản ứng lại được cũng nhanh chóng ra tay, tuy rằng võ công của Liễu Mai cao cường, nhưng hổ tốt cũng không chịu nổi bầy sói, qua mười mấy chiêu thì lập tức bị bắt lại! “Là ai phái cô tới? Rốt cuộc lẻn vào trang viên nhà họ Tưởng lâu như vậy là có mục đích gì? Nói!”
Tưởng Huy trừng mắt, lạnh giọng hỏi. "Ha ha...
Liễu Mai đột nhiên cười lên một tiếng thảm thiết như lệ quỷ, đôi mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dính chặt ở trên người Tưởng Anh, cái loại cảm giác này, giống như bị lệ quỷ theo dõi vậy! "Bốn cái mạng này chỉ là cảnh cáo nhà họ Tưởng các người mà thôi!” "Nếu các người lại khăng khăng theo ý mình nữa thì cái chết tiếp theo chính là Tưởng Anh!” "Đồ khốn!”
Tưởng Huy giận đến mức mặt xanh mét, bỗng nhiên tát Liễu Mai một cái, tràn ngập tức giận hét lên, bao phủ trên người Liễu Mai: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng! Là ai phải cô đến?" “Nếu không nói rõ ra thì sự tra tấn của nhà họ Tưởng tôi đủ để cho cô sống không bằng chết!” “Tra tấn?”
Khóe miệng của Liễu Mai gợi lên một độ cong xấu xa: “Ông không có cơ hội! Ha ha...
Tiếng cười đột nhiên im bặt, sắc mặt Liễu Mai cứng đờ, ngay sau đó đầu nghiêng sang một bên, không có tiếng động.
Đã chết rồi sao?
Diệp Phùng lập tức tiến lên, mở miệng của cô ta ra, chỉ thấy chỗ sâu trong một cái răng hàm đã trở nên đen nhánh
Sắc mặt anh hơi thay đổi, buột miệng thốt ra: “Đây là giấu độc trong miệng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.