🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nếu như anh có thể phá được án, bà chủ tôi sẽ tự mình quỳ xuống xin lỗi anh!"
Bà hai cũng chỉ là đập nồi dìm thuyền, theo bà thấy, chỉ là một vệ sĩ, thì có thể có được bản lĩnh gì?
Nhà họ Tưởng vì cái gì sau khi vụ án xảy ra ba tiếng mới đi tìm Diệp Phùng?
Ngoại trừ tình tiết vụ án này có chút không thể tiết lộ ra cho người bên ngoài, hay là bởi vì, cả nhà họ Tưởng đều bỏ tay không có biện pháp, mới lựa chọn nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài!
Trong nhà họ Tưởng, cũng không phải đều là người bất tài, thậm chí thông minh như Tưởng Huy, đối với vụ án này cũng không có nửa điểm đầu mối.
Vậy mà một tên vệ sĩ như vậy, chỉ trong thời gian nửa đêm là có thể tìm ra được hung thủ? Thật sự là người mê năm mộng mà "Bà chủ, lời đánh cược này không được đâu ạ"
Nghe bà hai nói một câu ngoan độc như vậy, làm Liễu Mai ở một bên hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ:
Nhưng mà Diệp Phùng lại không cho bà ta có cơ hội để đổi ý, ánh mắt đột nhiên sáng lên, mở miệng nói: "Được! Một lời đã định!” "Đưa ba người bọn họ đến hiện trường vụ án mạng, ông chủ nhà họ Tưởng, các cô chủ nhà họ Tưởng, các người cũng đi theo đi, cùng nhau làm chứng, để cho các người xem, Diệp Phùng tôi phá án như thế nào!"
Bên ngoài cái sân nhỏ rách nát, bị bảo vệ nhà họ Tưởng cùng với bảo vệ an ninh Khúc Thức toàn bộ vây quanh không kẽ hở, trong sân, Tưởng Huy, Diệp Phùng, Lăng Tuyết Ngân, Tưởng Anh và những người khác đứng hơn mười người, đương nhiên, cũng bao gồm ba nghi phạm tâm thần không yên lúc này!
Bà hai tuy rằng vừa rồi kiêu ngạo vô cùng, nhưng khi chân chính nhìn thấy bốn thi thể máu tươi đầm đìa, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, nếu không phải có người làm ở bên cạnh đỡ lấy, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ ngất xỉu! "Các người có phải đều cảm thấy rất kỳ quái hay không, vì sao nhiều người làm như vậy, tôi hết lần này tới lần khác đã chỉ ra ba người bọn họ? Và tại sao lại nói họ là những người đáng nghi nhất? "
Mọi người không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi Diệp Phùng nói tiếp.
Hoàn toàn chính xác, đây thực sự là điều họ muốn biết nhất. "Đội trưởng Triệu, vì để cho mọi người khôi phục lại hiện trường vụ án được tốt hơn, hiện tại, tôi sẽ giả vờ làm hung thủ, có thể mời anh đến đóng vai nạn nhân một chút được không?"
Đội trưởng bảo vệ sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã gật đầu.
Dù sao, trong những người nhà họ Tưởng ở đây, mình là người duy nhất biết công phu
Diệp Phùng mỉm cười với anh ta: "Đội trưởng Triệu, vì để diễn tả được tình tiết vụ án tốt hơn, tôi xuống tay có lẽ sẽ hơi nặng một chút, nếu có nơi nào đắc tội anh, xin hãy thứ lỗi cho tôi!”
Đội trưởng Triệu mỉm cười ngây thơ, gãi gãi đầu: "Anh Diệp, chỉ cần có thể tìm ra hung thủ, lão Triệu tôi người hơn một trăm ký này, sẽ để cho anh có thể tùy ý sai bảo!"
Diệp Phùng mỉm cười gật đầu, sau đó sắc mặt nghiêm túc, bỗng nhiên chuyển động!
Trong mắt mọi người chỉ thấy một bóng đen chợt lóe, Đội trưởng Triệu đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn đánh tới, căn bản không kịp phản ứng, miệng trong nháy mắt bị che lại, sau đó trong cổ họng truyền đến một trận đau đớn, hai ngón tay Diệp Phùng bắt được cổ họng của anh ta, nếu hơi dùng sức một chút, kết thúc chính là bị nghiền nát "Mọi người mời xem!"
Diệp Phùng duy trì tư thế này, mở miệng nói với mọi người: "Nếu như hung thủ hành hung theo cách này, che miệng lại, một đao cắt đứt cổ họng, hơn nữa sẽ không để nạn nhân phát ra một chút âm thanh nào!” "Điều này cũng có thể giải thích, vì sao cùng là chết bốn người, mà vị nhân chứng kia, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người!" "Vậy nếu hung thủ hành hung theo cách này, vì sao cậu chủ Biểu lại phát ra tiếng kêu?"
Có người nói lên sự nghi vấn. "Bởi vì ba người còn lại đều chết vì loại thủ pháp giết người che miệng lại cắt cổ này, mà chỉ có cậu chủ Biểu, là bị hung thủ ở phía chính diện cắt đứt cổ họng, cho nên, trong nháy mắt trước khi chết, anh ta mới có thể phát ra tiếng kêu duy nhất!" "Lúc xảy ra vụ án, hai người thuộc hạ kia chắc là đang canh giữ ở cửa, mà cậu chủ Biểu cùng với cô gái kia thì lại ở trong phòng. "Đây vốn là một cái sân nhỏ hẻo lánh, lại có truyền thuyết ma ám, hai người thuộc hạ canh giữ ở chỗ này, khẳng định sẽ không thật sự thả lỏng, lúc này, hung thủ đột nhiên xuất hiện, mượn sự che dấu của đêm tối, trước tiên giết chết một người." "Còn một người khác không kịp phản ứng lại, hoặc là nói rằng anh ta căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, hung thủ nhanh chóng đánh chết một người nữa, nhưng mà hai người ở trong phòng kia, lại căn bản cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện "Ngay sau đó, hung thủ đột nhiên phá cửa mà vào, mà cậu chủ Biểu cùng cô gái kia ở bên trong làm chuyện gì, nói vậy trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, tình huống lúc ấy, hai người họ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào!" "Hung thủ lại làm như cũ, trước tiên giết chết cô gái, nhưng trong phòng dù sao cũng không bằng bên ngoài, toàn bộ căn phòng rách nát không chịu nổi, thậm chí ngay cả một kiện đồ điện cũng không có!" "Trong hoàn cảnh như vậy, lại có một cây đèn điện cầm tay chiều cao vừa tầm, nói vậy, chắc là của cậu chủ Biểu mang vào, như vậy, trong hoàn cảnh có ánh đèn, cái chết của cô người làm khẳng định bị cậu chủ Biểu nhìn thấy rõ ràng, trong loại tình huống này, phản ứng đầu tiên của người bình thường chính là hét lên!" "Đúng vậy! Đó chính là tiếng kêu thảm thiết mà nhân chứng nghe được!” "Sau đó, vị cậu chủ Biểu muốn chạy trốn, nhưng tốc độ hung thủ quá nhanh, hơn nữa, cậu chủ Biểu lúc trước hét lên một tiếng, có lẽ đã kinh động đến bảo vệ trong phủ, giờ phút này lại đi che miệng, đã không còn ý nghĩa gì, cho nên hung thủ lựa chọn phương thức sạch sẽ gọn gàng nhất, trực tiếp từ vị trí chính diện của cậu chủ Biểu, dùng một đao cắt đứt cổ họng!" "Sau đó, khi hung thủ đang muốn chạy trốn, nhân chứng cũng đã đẩy cửa tiến vào, trong tình huống nóng nảy, hung thủ theo cây cột trụ cửa, nhanh chóng trèo lên mái nhà, mượn bóng đêm nửa đen nửa sáng, ẩn giấu bản thân!" "Nhân chứng kia cũng sợ hãi quá mức, không nghĩ tới hung thủ còn trốn tại chỗ, cũng không cẩn thận kiểm tra lại, mà lúc ấy anh ta nhìn thấy cậu chủ Biểu giơ ngón tay lên, rất có khả năng chính là đang nói cho nhân chứng biết vị trí ẩn nấp của hung thủ trên mái nhà!" "Sau đó, nhân chứng vội vàng đi ra ngoài báo tin, đối với hung thủ thì đã quen thuộc mọi vị trí của trang viên nhà họ Tưởng, vệ sĩ trong trang viên đều được huấn luyện rất tốt, bọn họ nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất tập kết, anh ta căn bản không trốn thoát được!" "Nhưng mà, thời gian ngắn ngủi mười phút này cũng đủ để hung thủ làm xong hai việc, che giấu hung khí thật tốt, đổi lại quần áo người làm, giả vờ không biết bất cứ chuyện gì lại trộn lẫn vào đám người làm, đây chính là toàn bộ những gì trải qua trong vụ án!"
Đám người đứng xem đều lặng ngắt như tờ, thật sự im lặng! "Hừ! Câu chuyện rất không tồi! Ngay cả bà hai tôi nghe cũng có chút bị mê hoặc!”
Đúng lúc này, một thanh âm bất hòa vang lên, bà hai nở nụ cười lạnh: "Nhưng mà, nghe anh nói nhiều như vậy, tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, bà chủ tôi cũng không nhìn ra, cái gọi là hung thủ của anh, cùng với việc anh tìm ba người này tới có quan hệ gì!” "Bà hai hãy bình tĩnh đừng nóng nảy, kể tiếp, tôi sẽ nói cho các người biết, vì sao từ trong số rất nhiều thuộc hạ như như vậy, hết lần này tới lần khác lại chọn trúng ba người bọn họ!" "Đội trưởng Triệu, nếu như một người bị cắt cổ, phản ứng đầu tiên của họ là gì?" Triệu đội trưởng vô thức trả lời: "Che cổ!” "Không sai, chính là che cổ."
Mọi người hãy chú ý đến vị trí hiện tại của tôi và Đội trưởng Triệu!"
Mọi người đều nhìn qua.
Chỉ thấy Diệp Phùng cầm hung khí bên tay phải, tay trái che miệng người chết, sau khi cắt cổ, bởi vì cánh tay phải của Diệp Phùng nằm ngang cổ của đội trưởng Triệu, dẫn đến cánh tay phải thuận tiện có trở ngại, cho nên, Đội trưởng Triệu chỉ có thể dùng tay trái che cổ mình!
Nhìn thấy điểm này, khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên: "Nhưng mà, hai người thuốc hạ này và một thi thể của cô gái người làm, toàn bộ đều là vết máu trên tay phải sâu hơn vết máu trên tay trái một chút, không biết mọi người có chú ý tới hay không, lúc bọn họ chết, là dùng tay nào để che cổ?”
Theo sự nhắc nhở của Diệp Phùng, mấy người ở đây đồng thời nhíu mày, suy nghĩ một hồi, mà dì Vân nhíu mày thật sâu, mở miệng nói: "Hình như, là dùng tay phải để che cố!” "Ha ha, nếu đã như vậy, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ quái sao, vì sao dưới tình huống theo bản năng đó, người chết không dùng cánh tay thuận tiện nhất là tay trái, ngược lại dùng tay phải?"
Đi theo mạch suy nghĩ của Diệp Phùng, mọi người cũng bắt đầu lâm vào trầm tư, thậm chí không ít người còn dùng bản thân làm khuôn mẫu khua tay múa chân để so sánh trên người mình, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, đây rốt cuộc là vì sao đây?”
Lúc này, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên nghiêm túc, lành lạnh mở miệng: "Nếu như tay hung thủ cầm hung khí, không phải tay chúng ta thường dùng là tay phải hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.