Chương trước
Chương sau
Thiển Thủy Thanh cười:

- Trong khoảng thời gian này ta có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im. Có một ít sự bố trí, trước mắt chưa tới lúc phát động, cần phải có thời gian chuẩn bị, tiến hành, cho nên tạm thời giao lại quyền chủ động cho lão ta. Từ xưa tới nay chiến trường luôn luôn chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ, sắp tới cứ mặc cho bọn Nam Thừa tướng ra tay đối phó ta. Đối với bệ hạ mà nói, đương nhiên thần tử phải hữu dụng, cũng phải biết vâng lời. Trước kia ta ở bên ngoài, vì không có ý chỉ của bệ hạ cho nên có thể tự tiện làm loạn, hiện tại bệ hạ đã có ý chỉ rõ ràng, cho nên phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn. Bệ hạ càng anh minh, ta càng khó có thể lừa gạt, Nam Sơn Nhạc tấn công ta càng ác độc, hình ảnh của lão trong mắt bệ hạ càng trở nên xấu đi. Đợi đến ngày mai ta ra tay lần nữa, sau đó một thời gian ta sẽ chịu đòn mà không hề đánh trả, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ tuyệt đối không ra tay. Chờ đến khi thời cơ chín muồi, lúc ấy mới ra tay một lần tiêu diệt gọn, hoàn toàn diệt trừ mầm họa của chúng ta.

- Thiếp sợ Nam Thừa tướng ra tay, chàng chống đỡ không nổi!

- Ta cũng không dám bảo đảm chuyện này, cho nên vẫn chưa tới lúc mà hai ta có thể yên tâm. Tuy nhiên chỉ cần lão ta đánh rắn không chết, chắc chắn ta sẽ ra tay phản kích diệt gọn một phen. Nàng cứ yên tâm, trong buổi lâm triều ngày mai, ta đã chuẩn bị cho lão một phần đại lễ, đến lúc đó Nam Sơn Nhạc lão mới hiểu rõ Thiển Thủy Thanh ta rốt cục có vốn liếng như thế nào mà dám đối chọi trực diện với đường đường một Thừa tướng của Đế quốc như lão. Có lẽ lão ta có nằm mơ cũng không ngờ, lão đã đắc tội với một người không nên đắc tội!

Nói tới đây, trong mắt Thiển Thủy Thanh đã toát ra lửa giận ngút trời.

Đối với hết thảy hành vi của Nam gia, không phải chỉ vì thành lập trên cơ sở tình yêu của Thiển Thủy Thanh với Vân Nghê, mà còn có lòng căm thù chôn sâu tận đáy lòng của hắn, không lúc nào quên.

Nếu chỉ vì cưới Vân Nghê, vốn hắn có thể áp dụng thủ đoạn ôn hòa hơn để đối phó Nam gia, nhưng vì lời thề mà hắn đã từng lập, cùng với linh hồn của những chiến hữu đã mất đi vì hắn, cuối cùng hắn không có khả năng hòa hảo với Nam gia.

"Thích đại ca, huynh ở trên trời có linh thiêng, hãy nhìn xem đệ báo thù cho huynh, đệ sẽ ép bọn chúng đến bước đường cùng, cuối cùng chúng sẽ lâm vào hoàn cảnh vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên!" Thiển Thủy Thanh thầm hò hét trong lòng như vậy.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói với Vân Nghê:

- Nàng cứ yên tâm, từ lúc này trở đi, trừ phi Nam Sơn Nhạc lập tức buông bỏ không đối phó ta để báo thù nữa, bằng không mỗi lần lão tấn công ta chính là một lần lão tự siết sợi dây thòng lọng trên cổ mình chặt thêm một chút, cho đến khi nào hoàn toàn tắt thở mới thôi!

Trong lòng Vân Nghê lúc này đã hoàn toàn yên ổn, rốt cục nàng lại rúc vào lòng Thiển Thủy Thanh, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nằm nghe Thiển Thủy Thanh kể ra từng bước trong kế hoạch của hắn.

Cho đến giờ phút này, rốt cục bọn họ mới đi vào chuyện chính. Những lời yêu đương dịu ngọt đã xong, thay vào đó là những âm mưu thủ đoạn, bất cứ gì cũng không từ.

Không thể không thừa nhận đây là một cặp hết sức xứng đôi vừa lứa, bọn họ hợp lại với nhau, tiến hành bàn bạc kế hoạch cho hành động chuồn chuồn lay cột đá này một cách hoàn hảo không tỳ vết.

Sau khi thân thể cả hai kết nối với nhau, giờ đây đến lúc tâm kế cả hai kết nối với nhau, rà soát thật kỹ tất cả những chi tiết, hành động, cho đến khi cảm thấy không còn gì trở ngại hay sơ suất, sau đó mới lưu luyến chia tay.

Lần chia tay này, không bao lâu sau đã có thể đoàn tụ, đến lúc đó, thế giới đã hoàn toàn đổi mới.

O0o

Trời vừa tảng sáng, trước điện Long Phong, bá quan văn võ đã tề tựu đủ mặt.

Đây là lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh chính thức vào triều, trước khi Hoàng đế có quyết định mới, hắn vẫn chỉ là một Tướng quân Hổ Uy nho nhỏ mang hàm ngũ phẩm. Nếu không phải hắn lập được công lớn tại Chỉ Thủy, e rằng ngay cả tư cách tham gia hội triều cũng không có. Hiện giờ đi vào điện Long Phong này, mắt thấy quan viên thấp nhất cũng đã mang hàm tứ phẩm, xem ra hắn chỉ có thể đứng ở hàng cuối mà thôi.

Tuy nhiên, ánh mắt các quan nhìn hắn vừa kinh ngạc lại vừa kính sợ.

Trong thiên hạ có được bao nhiêu tên Tướng quân hàm ngũ phẩm dám giết phụ thân của Thừa tướng, nhưng cho tới bây giờ vẫn bình yên vô sự? E rằng không tìm được lấy một người!

Một người không có ô dù chống đỡ, chỉ dựa vào chiến công hiển hách, gan to mật lớn mà dám làm ra sự tình như vậy, cho dù là tên ăn xin ở ngoài đường, cũng có thể làm cho ánh mắt người khác nhìn vào có vài phần nể trọng.

Luôn luôn lúc nào các quan cũng phải chờ đợi Hoàng đế, cho nên dù thời gian chưa tới, đủ các loại quan viên đã tụ tập chờ trước đại điện. Trong lúc này, đại khái cũng chỉ có Thân Kỳ là dám nói chuyện cùng Thiển Thủy Thanh.

- Rốt cục đã gặp lại Tướng quân rồi!

Trong giọng của hắn rõ ràng lộ vẻ vô cùng vui mừng.

- Gần đây ngươi thế nào?

Thiển Thủy Thanh hỏi hắn.

- Nhờ Tướng quân ra tay giúp đỡ, Thân Kỳ mới có thể có ngày hôm nay, bây giờ thật sự rất tốt!

Thân Kỳ cung kính đáp. Hiện giờ hắn đã nhậm chức Trung Thị lang trong triều, quan hàm tứ phẩm, cùng cấp với phụ thân của hắn, so ra vẫn cao hơn Thiển Thủy Thanh một cấp.

Con đường học thuật luôn luôn là con đường tắt để đến chốn quan trường, chuyện này một chút cũng không giả.

- Cũng nhờ vào nỗ lực của bản thân ngươi mà thôi!

- Nhưng không thể quên ơn tái tạo của Tướng quân.

- Sẽ có lúc ta cần ngươi báo đáp!

Thân Kỳ cười nói:

- Để ta giới thiệu với Tướng quân một số người ở đây, kẻo lát nữa lâm triều, Tướng quân có kiếm lại không biết phải đâm ai!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười.

Theo sự ngấm ngầm chỉ điểm của Thân Kỳ, Thiển Thủy Thanh nhận ra lão nhân có chòm râu dê đứng bên trái cách hắn không xa, chính là Thái phó Công Tôn Thạch. Lúc này ông ta không thèm liếc Thiển Thủy Thanh lấy một lần nào, dường như chuyện ông ta được trở lại triều không mảy may có quan hệ gì với hắn.

Rốt cục nhân vật lăn lộn hàng chục năm trên chốn quan trường có khác, không phải như tên tiểu tử chưa ráo máu đầu Thân Kỳ, vội vàng hấp tấp tới giao hảo với Thiển Thủy Thanh như vậy. Thiển Thủy Thanh giúp đỡ ông ta, nhưng không có ý dựa dẫm vào ông ta, cả hai không ai nợ ai, chỉ cần hợp tác ăn ý một chút. Cho dù giữa Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc có thù không đội trời chung, nhưng hắn cũng không cần lo lắng Công Tôn Thạch có thể lén lút tiếp xúc hay giao dịch với Nam Sơn Nhạc.

Thù hận giữa bọn họ cũng lớn đến mức không thể nào hóa giải.

Lão nhân đứng ở giữa đám người là Lịch Minh Pháp, địa vị trong triều ngang ngửa với Nam Sơn Nhạc và Liệt Cuồng Diễm. Kế đó là các quan viên của Thượng Thư tỉnh như Ty Đề Học Trần Tiến Trung, Ty Lễ Nghi Trầm Dục, Ty Hình Danh Chu Lương, Ty Tư Phong Tưởng Nguyên. Các quan của viện Ngự Càn như Diêm Thiết quan Lữ Trường Tân, Chuyển Vận quan Sư Thượng, các quan của phủ Quân Vụ như Ty Võ Tuyển Chu Đan Tâm, Ty Địa Đồ Tần Hạo Nhiên, Ty Giáp Giới Lữ Trường Cung...

Trong đó, quan viên thuộc Thượng Thư tỉnh là trung thành đến chết với Nam Sơn Nhạc, tuy hiện tại Nam Sơn Nhạc không thể vào triều, nhưng vẫn có thể biểu hiện ý tứ của lão thông qua bọn họ. Mà trong viện Ngự Càn cũng có không ít người e sợ Nam Sơn Nhạc, dù sao thế lực của Nam Sơn Nhạc, Thiển Thủy Thanh cũng không thể sánh bằng.

Ngượi lại người của phủ Quân Vụ bởi vì trời sinh văn võ đối lập, chỉ có một số rất ít nể mặt Nam Sơn Nhạc mà thôi, nếu so ra, bọn họ cảm thấy hài lòng về Thiển Thủy Thanh hơn.

Trong số đám quan viên của phủ Quân Vụ, có một viên tướng trẻ nhìn như hạc giữa đàn gà, trông có vẻ vô cùng nổi bật, thu hút ánh mắt mọi người. Trên thân hắn khoác một chiếc áo choàng màu tím, toát ra khí khái oai hùng bất phàm.

Chỉ liếc qua một cái, Thiển Thủy Thanh cũng đã biết đó chính là Vân Lam, huynh muội bọn họ rất giống nhau.

- Vân Lam trở về từ bảy ngày trước, sau khi trở về có tiếp xúc qua với bọn Nam Thừa tướng.

Thân Kỳ nhỏ giọng nói.

- Vân Nghê đã nói với ta, ta cũng đã biết hắn muốn cái gì.

Thiển Thủy Thanh đáp.

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, mỗi người đi qua một chỗ khác.

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh dừng lại trên người Vân Lam, mãi đến khi Vân Lam xoay người nhìn về phía hắn, giữa lúc ánh mắt hai người gặp nhau, đột nhiên Vân Lam nở một nụ cười bí ẩn.

Nụ cười ấy làm cho Thiển Thủy Thanh có phần xúc động.

Trước khi hội triều bắt đầu, bá quan văn võ trò chuyện sôi nổi râm ran, thế nhưng đến khi một tiếng mõ thật lớn vang lên, cửa lớn của điện Long Phong mở ra, một tên thái giám truyền lệnh cho phép các quan vào điện, tất cả các thanh âm liền ngưng bặt trong nháy mắt.

Hội triều hôm nay đã chính thức bắt đầu.

O0o

Hội nghị là một hình thức biểu hiện tư tưởng đặc thù từ lúc loài người có được lịch sử tới nay, nó phát huy hoàn toàn đặc điểm tiếp thu ý kiến của quần chúng, đem tất cả vấn đề ra đặt trên bàn, mọi người cùng nhau bàn luận, thương nghị, sau đó mới lựa chọn và quyết định. Nó là một chứng cứ hết sức rõ ràng cho thấy loài người là sinh vật cao cấp nhất, tối thiểu các loài động vật khác không có chuyện họp hành thảo luận bất cứ vấn đề gì.

Nhưng trí tuệ của con người phát triển trong trăm ngàn năm qua đã dần dần biến tất cả những điều tốt đẹp thành những điều vô cùng xấu xí và dơ bẩn. Khi hội nghị phát triển đến cực đoan, tự nhiên nó trở thành một buổi gặp mặt để cho mọi người tha hồ tranh chấp với nhau, lừa gạt lẫn nhau.

Hội triều là hình thức hội nghị tối cao trong thời đại mà đế chế phong kiến cầm quyền, đã đưa hình thức hội nghị lên tới đỉnh cao.

Ở thời đại này, hội triều giống như một nhà hát kịch thể hiện đầy đủ tính người, tất cả mối quan hệ quyền lực, của cải, quan trường chính là vốn liếng mà các diễn viên dùng để biểu diễn. Năng lực chỉ chó mắng mèo, vu oan hãm hại, thượng đội hạ đạp, trắng nói thành đen là những kiến thức cơ bản mà các diễn viên khổ luyện lâu ngày. Tất cả các tấn tuồng như công kích lẫn nhau, buộc tội, xin công, biện hộ, được biểu diễn hết lần này đến lần khác. Thậm chí khi cần còn có cả những tiết mục nặng về võ nghệ như đánh nhau, ẩu đả, nổi trận lôi đình. Vị Hoàng đế ngồi ở Long ỷ trên cao chính là vị khán giả duy nhất trong nhà hát, ông ta lẳng lặng xem xét, lẳng lặng đánh giá, cuối cùng xác định xem hôm nay diễn viên nào diễn thành công nhất. Thông thường ai có trò ảo thuật ngoạn mục nhất, người đó sẽ là diễn viên thành công nhất trong buổi diễn hôm đó.

Có những diễn viên nhờ biểu diễn xuất sắc mà ngoi lên, trở thành vai chính trong đoàn kịch, có những diễn viên lại thất bại, diễn vở cuối cùng trong đời mình. Còn có những diễn viên vì đuối sức mà thất bại, ngã gục trên sàn diễn, nhưng vì còn trên người chiếc áo tuồng, nên cũng có thể gây ra uy hiếp chí mạng cho kẻ khác. Cũng có người có tài nhưng không giở ra, cuối cùng lại bị nhân tài mới xuất hiện qua mặt, đành rời khỏi sân khấu của đời người trong tiếc nuối.

Hôm nay trong nhà hát kịch này, diễn viên biểu diễn là Thiển Thủy Thanh, vở diễn của hắn được xếp sau cùng.

Lúc hội triều vừa mới bắt đầu, Thiển Thủy Thanh giống như một bóng ma vô hình vậy, tuy hắn đứng trong triều nhưng không ai nêu tên hắn, giống như không ai thấy sự tồn tại của hắn. Lúc này các quan viên đều hồi báo công tác của họ, muốn giao phó rõ ràng chuyện tình quan trọng của mình với Hoàng đế trước đã.

Dù sao cũng phải xử lý sự tình cho ổn thỏa trước, sau đó mới có thể khai chiến. Nếu không, một khi khói thuốc súng ngập tràn, e rằng lúc đó sẽ có nhiều chuyện công quan trọng bị lãng quên.

Nửa canh giờ sau, những chuyện cơ bản đều đã thương thảo giải quyết xong, Thương Dã Vọng bèn cất tiếng hỏi:

- Còn có chuyện gì nữa hay không?

Lập tức có người đứng đậy, chính là Ty Lễ Nghi Trầm Dục.

- Bệ hạ, thần muốn tố cáo một người!

Thương Dã Vọng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đưa tay ra hiệu cho Trầm Dục nói tiếp.

- Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ là Thiển Thủy Thanh, cậy công kiêu ngạo, ôm quân tự đề cao thân phận, trong mắt không có vương pháp, không tuân vương lệnh. Hôm qua hắn vừa mới vào thành Thương Thiên, không ngờ dám đem binh sĩ bao vây phủ Thừa tướng, đó chính là hành động phạm thượng, đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ nghiêm trị!

Trầm Dục kêu to.

Câu nói của Trầm Dục như nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, 'ùng' một tiếng nổ thật lớn giữa triều. Có kẻ phụ họa hưởng ứng, có kẻ tức giận mắng chửi, có kẻ cười lạnh khinh thường, cũng có kẻ chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Thiển Thủy Thanh nhìn thoáng qua Công Tôn Thạch, Công Tôn Thạch khẽ gật gật đầu, lập tức đứng dậy:

- Bệ hạ, thần muốn đề cử một vị công thần của Đế quốc với bệ hạ!

Thương Dã Vọng nói:

- Nói!

- Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ là Thiển Thủy Thanh, chỉ dùng một số quân ít ỏi bình định toàn Chỉ Thủy, công lao cái thế, lập chiến công hiển hách cho Đế quốc, rốt cục Đế quốc đã xuất hiện thêm một vị tướng tài có một không hai. Nhân vật anh hùng như vậy, nếu như Đế quốc không trọng thưởng, trọng dụng, chỉ e làm cho lòng quân bất mãn!

Trầm Dục trợn mắt nhìn Công Tôn Thạch:

- Thần tử vô đức như hắn, dù cho lập được công lao lớn bằng trời, cũng không thể vì vậy mà phế bỏ quân quy quân pháp!

Công Tôn Thạch cười lạnh lẽo đáp trả:

- Áp tải của cải vào kinh, dọc đường phải có binh sĩ bảo vệ, sao lại nói là bao vây phủ Thừa tướng?

Chu Lương của Ty Hình Danh lập tức nói:

- Nếu không phải bao vây, làm sao cần tới hai ngàn quân như vậy?

Tân khoa Trạng Nguyên, Trung Thị Lang Thân Kỳ nói:

- Chuyện này nói rõ rằng Thiển Tướng quân tận trung vì nước, cho nên đã dốc hết toàn lực!

Trầm Dục lại nói tiếp:

- Vậy vì sao hắn chọn hẻm Hồ Đồng, sống ở cạnh phủ Thừa tướng?

Công Tôn Thạch lập tức phản bác:

- Không lẽ Trầm đại nhân sinh lòng bất mãn vì Thiển Tướng quân không làm láng giềng của ngươi hay sao? Hay là Trầm đại nhân là chó săn trung thành của Nam gia, vì vậy cho nên quên mất ngay cả Nam Thừa tướng cũng phải ra sức vì Đế quốc?

- Công Tôn Thạch ngươi đánh rắm thối lắm, ngươi mới là chó săn trung thành của Thiển Thủy Thanh!

Công Tôn Thạch vuốt râu cười:

- Trầm đại nhân cai quản lễ nghi trong thiên hạ, nhưng nói lời vô lễ như vậy, thật là làm cho người ta thất vọng! Nếu lão phu có làm chó săn, cũng chỉ trung thành vì Đế quốc mà thôi, cam tâm tình nguyện, không oán không hối!

Trong nháy mắt, triều đình trở nên náo loạn tới cực độ, tên của Thiển Thủy Thanh như một ngòi nổ, chỉ trong khoảnh khắc đã châm ngòi một trận tranh luận vô cùng ồn ào huyên náo trong triều. Vở kịch do diễn viên Thiển Thủy Thanh biểu diễn đã chính thức bắt đầu từ lúc này, diễn một vở tuồng vô cùng náo loạn miêu tả hàng trăm thói hư tật xấu của con người.

Từ lúc Trầm Dục của Ty Lễ Nghi bắt đầu, các quan viên của Thượng Thư tỉnh như Chu Lương của Ty Hình Danh, Tưởng Nguyên của Ty Tư Phong bèn hùa theo phụ họa. Phe kia do Công Tôn Thạch cầm đầu, các quan viên vừa mới nhậm chức như bọn Thân Kỳ phụ họa, hai phe bắt đầu triển khai một trận đọ sức công khai mà quyết liệt giữa triều đình.

Nếu như Nam Sơn Nhạc có mặt tại đây, nhất định lão ta sẽ rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng, không ngờ số người ủng hộ Thiển Thủy Thanh trong triều lại vượt xa sự tưởng tượng của lão. Tuyệt đại đa số quan viên trẻ tuổi và võ tướng gần như đứng về phe Thiển Thủy Thanh, còn là đa số cựu thần thì đứng về phía Nam Sơn Nhạc.

Đây là trận tranh chấp giữa hai thế lực một trẻ một già, một cuộc đấu sức giữa hai thế lực hoàn toàn khác nhau giữa triều đình, không chỉ ảnh hưởng tới vận mệnh của hai người, mà còn ảnh hưởng tới vận mệnh của tuyệt đại đa số những người khác. Đám người trẻ tuổi mới lên khao khát Thiển Thủy Thanh có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, từ đó vì bọn họ mà đạp lên những bộ xương già cỗi kia, bước lên một tầm cao mới. Đám người già phải bảo vệ quyền lực của bọn họ, tuyệt đối không để cho bọn tiểu tử mới ngoi lên có cơ hội giẫm trên đầu mình.

Từ nửa năm trước, Thiển Thủy Thanh đã cố gắng bồi dưỡng cho thế lực mới của mình trong triều, trong giờ phút này thế lực ấy đột ngột đứng ra, nghiễm nhiên là một màn diễn vô cùng ngoạn mục và mới mẻ làm cho người khác phải sáng ngời đôi mắt.

Lúc này giọng của Trầm Dục trở nên cao vút hẳn lên:

- Thiển Thủy Thanh không tuân quân lệnh, ngang ngược kiêu ngạo, tàn sát Chỉ Thủy, gây thù kết oán khắp thiên hạ. Mặc dù chỉ lập được chút công lao, lại vì chút công ấy mà tự cao tự đại, vi phạm biết bao điều lệnh trong quốc pháp quân quy. Ở trấn Xích Thủy, hắn dung túng cho bộ hạ mượn chuyện quân lương gây sự, làm cho Kinh Chưởng Kỳ phải chết, đoạt lấy địa vị Chưởng Kỳ. Ở thành Đại Lương, hắn phân phát cung nữ, viết lưu niệm trên cột trong cung, không xem tài sản của Hoàng gia ra gì. Trở về Đế quốc, hắn giả bệnh không chịu về kinh, kéo dài thời gian, một tháng sau mới chịu về, lại kéo quân bao vây phủ Thừa tướng, chính là phạm thượng, tội chồng thêm tội! Bệ hạ, con người của Thiển Thủy Thanh thủ đoạn tàn nhẫn, xem thường quân kỷ, tâm địa ác độc. Một Tướng quân như vậy, đừng nói là ban thưởng cho hắn, dù chỉ giữ hắn lại trong triều, cũng là chuyện làm nhục đến thần tử trong thiên hạ!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Một tràng âm thanh phụ họa vang lên.

Công Tôn Thạch cũng cười lạnh nói:

- Thiển Thủy Thanh dẫn dắt chỉ một vạn người tiêu diệt Chỉ Thủy, tất cả những chuyện hắn làm đều vì chiến trận mà thôi. Lễ nghi và quân đội từ trước tới nay đều là hai phe xung đột với nhau, Trầm đại nhân mỗi ngày tu thân, lấy khép nép dịu dàng để tích đức, không hiểu quân sự, không biết binh pháp, chỉ vậy mà thôi, nhưng lại khoa trương khoác lác, công lao của Thiển Tướng quân thì che lấp, khuyết điểm thì nêu lên, ngươi cho rằng bệ hạ cũng không hiểu biết về binh pháp như ngươi hay sao?

Câu 'khép nép dịu dàng' vốn để chỉ về đức tính của nữ nhân, lúc này lại được Công Tôn Thạch sử dụng với Trầm Dục, hiển nhiên ông ta đang ngấm ngầm mỉa mai Trầm Dục, ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng không thể không thán phục gừng càng già càng cay.

Trầm Dục tức giận hét to:

- Công Tôn Thạch, ngươi thối lắm!

Thân Kỳ lập tức chất vấn:

- Ý của Trầm đại nhân là quả thật bệ hạ không hiểu biết binh pháp như ngươi hay sao?

Trầm Dục không chú ý tới ý ở ngoài lời của Công Tôn Thạch, bị Thân Kỳ phối hợp bắt bẻ như vậy, đem tiếng quát giận vừa rồi của hắn chuyển sang một ý hoàn toàn khác, lập tức trở nên khẩn trương ra mặt:

- Ta không có ý này.

Câu nói này của hắn đã làm mất đi uy phong từ đầu tới giờ.

Trong triều vang lên những tiếng cười ha hả, Công Tôn Thạch đấu trí đấu lực trên chốn quan trường đã bao năm, cho dù ông ta đã rời khỏi triều đình mười mấy năm nay, nhưng khi trở lại triều không ngờ người già nhưng đao không già, chỉ nói vài câu đã ép cho đối thủ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. Lại thêm Thân Kỳ cũng có thiên phú về miệng lưỡi, chỉ thoáng chốc đã nắm được sơ hở của đối thủ, phản kích lại vô cùng sắc bén và linh hoạt.

Lúc này Công Tôn Thạch cười nói:

- Nếu đã không có ý đó, vậy đại nhân đã tự nhận mình không hiểu biết về binh pháp, mà đã không hiểu biết về binh pháp, vậy không nên bình phẩm hành vi của quân nhân là đúng hay sai một cách hoang đường như vậy. Không bằng giao hết tất cả cho Hoàng thượng xử lý, ắt bệ hạ sẽ có sự phán xét nghiêm minh. Cũng phải nói thêm rằng, theo như quân luật của Đế quốc Thiên Phong, phàm là Đại tướng cầm binh bên ngoài, nếu đánh hạ được thành trì, có quyền lấy tài sản của cải trong thành ban thưởng cho quân mình. Từ lúc Thiển Tướng quân tiến vào Chỉ Thủy tới nay, trên đường đi hạ thành vô số kể, vốn hắn có thể vơ vét tất cả cho vào túi riêng, nhưng vì nghiệp lớn của Đế quốc, hắn đã đem tất cả của cải đoạt được toàn bộ hiến dâng cho Đế quốc mà không giữ lại chút gì, hành động ấy quả thật xứng là trung thần của triều đình, rường cột của quốc gia. Vì sao các vị ngược lại chỉ trích Thiển Tướng quân cầm quân quá đông? Không lẽ để cho số của cải kia lọt vào tay bọn trộm cướp, mọi người mới hài lòng hay sao? Hay là ghen ghét công lao này, cho nên mới buông lời gièm pha của những kẻ tiểu nhân?

Những lời này của Công Tôn Thạch vừa sắc bén vừa linh hoạt, đánh trúng vào chỗ yếu của đối phương.

Những tiếng phản đối lại vang lên liên miên không dứt, sắc mặt Thương Dã Vọng càng ngày càng trở nên khó coi.

Trận tranh chấp trong triều này vốn không ra ngoài dự liệu của ông ta, nhưng độ gay cấn của trận tranh chấp này quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của Thương Dã Vọng.

Chu Đan Tâm của Ty Võ Tuyển phủ Quân Vụ hừ lạnh:

- Trầm đại nhân cai quản nghi lễ trong thiên hạ, vốn phải làm gương trước hết, nhưng nhiều lần nói lời thô tục vô lễ, ngay cả bọn vũ phu thô lỗ chúng ta cũng thấy ngứa mắt vô cùng. Kẻ ngồi không ăn bám trong thiên hạ rất đông, người bất tài vô đức mà ngồi trên địa vị cao cũng không ít, có lẽ hiện tại Trầm đại nhân là nhân tài kiệt xuất trong số những kẻ này!

- Chu Đan Tâm, ngươi...ngươi...ngươi...!

Trầm Dục nói ba tiếng 'ngươi' liên tiếp, rốt cục cũng không dám nói thêm hai chữ 'thối lắm'.

Cảnh náo nhiệt trong triều vẫn diễn ra tiếp tục, ngươi một đao ta một thương, không ai chịu nhượng bộ ai.

Đây là một trận tranh chấp nhất định phải xảy ra trong triều, chỉ mới bắt đầu, chưa biết khi nào kết thúc...

Trong lúc cuộc tranh luận giữa các triều thần càng ngày càng trở nên kịch liệt, tâm hồn Thiển Thủy Thanh lại mơ màng phiêu phưởng tận phương xa...

Thích đại ca, huynh nói rất đúng, làm quan lớn, thật ra không có chút gì là hay ho cả.

Nếu như có thể, đệ hy vọng sẽ được mang Vân Nghê rời khỏi triều đình vĩnh viễn, mỗi ngày phải cãi nhau với người khác như tình cảnh hiện tại, đệ cảm thấy hoàn toàn không hứng thú chút nào...

Nhất thời hắn thấy cảm khái trong lòng, lại cảm thấy hoang mang, vì vậy những lời tranh luận trong triều không còn lọt vào tai hắn. Mãi đến khi Thương Dã Vọng rống to một tiếng:

- Đủ rồi!

Lúc này, tâm hồn Thiển Thủy Thanh mới từ phương xa bay trở về thực tại.

Rốt cục Thương Dã Vọng cũng đã mở miệng.

Đây là một chiến trường vĩnh viễn không nhìn thấy khói thuốc súng, nhưng mỗi ngày kiếm múa thương giương ở nơi đây, sợ rằng làm cho người ta khó lòng đề phòng hơn cả đao thương thật trên chiến trường.

Khác với chiến trường chính là, trên chiến trường luôn luôn chỉ có phe thắng lợi còn sống là người chứng kiến. Nhưng ở trong triều, còn có một người chứng kiến cao hơn luật pháp, cao hơn hết thảy mọi quyền uy.

Hoàng đế.

Tranh luận trong triều của thời đại phong kiến về mặt hình thức cũng giống như biện hộ trong tòa án ở xã hội ngày nay, quan tòa cũng như Hoàng đế, có được quyền lực tuyệt đối. Nhưng nếu so sánh hai bên với nhau, quan tòa có được một bộ luật đầy đủ vẹn toàn trong tay, chỉ cần tìm hiểu đầy đủ chứng cứ, sau đó hết thảy cứ làm theo luật pháp đã định sẵn. Nhưng Hoàng đế lại không có được một bộ luật pháp hoàn hảo như vậy, lại thêm số người tham gia tranh luận quá đông, cho nên rất dễ sinh ra tình cảnh hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Lúc ấy, Hoàng đế cần phải dùng quyền uy tuyệt đối của mình chấn nhiếp quần thần, để làm giảm hỗn loạn xuống đến một mức độ có thể chấp nhận được, lúc mà hỗn loạn đã tăng lên đến một mức độ quá cao.

Ở chỗ này, không thể không nói một câu như vầy: "Bất cứ hình thức hội nghị nào, sở dĩ xuất hiện tranh chấp, cãi vã, thậm chí động tay động chân với nhau, đều có liên quan đến chuyện mỗi bên đều bảo vệ lợi ích, bảo vệ quan điểm của phe mình. Chính vì muốn bảo vệ cho phe mình như vậy, cho nên ai nấy đều tin tưởng phe mình, dốc hết toàn lực làm cho ảnh hưởng của lời nói đối phương bị phai mờ, bởi vậy, gần như không ai có thể bị đối phương thuyết phục."

Mục đích của hội nghị về căn bản không phải để làm cho mỗi người đều nhận thức theo một cách nhìn giống nhau, mà là xác lập ra một phương hướng rõ ràng sau khi tranh chấp. Ở điểm này, con người ở thời đại sau này sau khi trải qua một quá trình nghiên cứu lâu dài đã đưa ra một kết luận chính xác là: Khi hai bên tranh luận với nhau thể hiện quyền lực của mình rồi, kết quả cuối cùng là không ai có thể thuyết phục được ai, rất dễ dẫn đến công kích cá nhân lẫn nhau, mắng chửi lẫn nhau, vì vậy mà làm cho hiệu quả của hội nghị bị giảm sút đi rất nhiều.

Biện hộ trước tòa, hai bên luật sư không được trao đổi trực tiếp với nhau, chỉ có thể nói chuyện cùng quan tòa chủ trì vụ án, chính là triển khai từ kết luận đã nêu trên, cùng nhau sử dụng sự thật chứng minh sự chính xác và tầm quan trọng của kết luận ấy, do đó đã trở thành một nét cơ bản đặc sắc của tòa án hiện đại: Hai luật sư của hai bên nguyên và bị vĩnh viễn không có đối thủ, chỉ có thể nói chuyện với quan tòa.

Thế nhưng hội triều không có sự hạn chế này.

Bắt đầu từ khi Trầm Dục tố cáo Thiển Thủy Thanh, Công Tôn Thạch dùng lời thẳng thắn bênh vực, trận hỗn loạn trong triều chắc chắn phải xảy ra.

Mặc dù Hoàng đế đã lên tiếng, nhưng trừ phi các triều thần không mở miệng, chỉ cần có một người mở miệng, vậy lập tức sẽ dẫn tới một trận chiến võ mồm mới mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, chuyện duy nhất có thể dựa vào là uy vọng của Hoàng đế.

May mắn là, uy vọng của Thương Dã Vọng có thừa.

Lúc này, một tiếng 'đủ rồi' của Thương Dã Vọng làm cho trong triều thật sự yên lặng trong một lúc. Lát sau, Lịch Minh Pháp của viện Ngự Càn mới bước ra nói:

- Bệ hạ, cuộc tranh luận hôm nay nguyên nhân chỉ là vì chuyện Thiển Tướng quân đóng quân trong hẻm Hồ Đồng mà ra. Sở dĩ Thiển Tướng quân đóng quân như vậy, chỉ là vì việc hiến của cải cho Đế quốc. Nếu là như vậy, nên sớm cho người kiểm nhận của cải rồi chuyển vào cung, sao đó lệnh cho Thiển Tướng quân lui quân là được, hà tất các vị triều thần phải đại động can qua như vậy làm chi!

Tuy Lịch Minh Pháp có khuynh hướng nghiêng về phe Nam Sơn Nhạc, nhưng vẫn là trung lập. Những lời này của ông ta không đắc tội với bất cứ phe nào, lại bắc thang cho các phe hạ đài, nhưng cũng làm cho cả hai phe cảm thấy không thỏa mãn.

Phe của Trầm Dục, khao khát nhân cơ hội này để trị tội Thiển Thủy Thanh, mà Thiển Thủy Thanh cũng nhất quyết phải bao vây phủ Thừa tướng cho đến cùng.

Lúc này, Thương Dã Vọng nhìn về phía Thiển Thủy Thanh, rốt cục Thiển Thủy Thanh cất tiếng:

- Lời nói của Lịch Tài Tướng chí phải, chỉ là của cải quá nhiều, cần phải có thời gian kiểm kê rõ ràng rồi mới có thể chuyển giao. Binh sĩ canh giữ của cải của Kỳ ta lại quá đông, Thủy Thanh sợ rằng trong số bọn họ khó tránh khỏi có kẻ táy máy tay chân, vạn nhất làm chuyện vừa canh giữ lại vừa lấy trộm, Thủy Thanh có chết trăm lần cũng không hết tội. Cho nên xin Lịch Tài Tướng cho người tới phủ của ta, cùng ta kiểm tra thực hư từng món một, như vậy có được không?

Lịch Minh Pháp hỏi:

- Như vậy mất thời gian là bao lâu?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Để cho người khác kiểm nhận, ta sẽ lo lắng không yên, đích thân ta phải làm mới được. Thủy Thanh phỏng chừng nhanh nhất cũng phải mất trên dưới nửa tháng!

Triều đình lập tức òa lên như vỡ chợ.

- Thiển Thủy Thanh, ngươi cố ý kéo dài thời gian phải không?

Kẻ nói lời này chính là Chu Lương của Ty Hình Danh.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:

- Nếu như Chu đại nhân nóng vội, xin mời đến phủ của ta cùng kiểm kê cho nhanh!

Môi Chu Lương run run, không dám nói tiếp lời nào.

Đi tới phủ của Thiển Thủy Thanh? Đừng nói giỡn, tên này to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, nói không chừng hôm trước mình đường hoàng đi vào, hôm sau lại được khiêng ra, còn Thiển Thủy Thanh hắn thì nói cái gì "Chu đại nhân vừa kiểm kê vừa lấy trộm của công, ban đêm lén mang ra ngoài phủ, bị binh sĩ của ta đánh chết ngay tại chỗ!"

Chuyện này người khác không dám làm, nhưng Thiển Thủy Thanh hắn nhất định là làm được.

Diêm Thiết quan Lữ Trường Tân của viện Ngự Càn lập tức nói:

- Nếu là như vậy, hay là phái nhiều người một chút đi kiểm kê với Thiển Tướng quân, vậy có thể gia tăng tiến độ nhanh hơn.

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Mạt tướng không có ý kiến gì, Lịch Tài Tướng cứ việc phái người tới, càng nhiều càng tốt, Thiển Thủy Thanh ta nhất định sẽ hết lòng hợp tác. Ta lấy ra một món, các người ghi nhận một món, sau đó chờ ta thẩm duyệt xác nhận, lại ghi nhận một món khác!

Vẻ mặt Lữ Trường Tân vô cùng đau khổ:

- Ngươi lấy ra một món, bọn họ ghi nhận một món? Vậy phái tới nhiều người thì có tác dụng gì chứ?

Thiển Thủy Thanh nghiêm mặt đáp:

- Có chứ, chính là giám sát xem bản Tướng quân có tham ô bỏ túi riêng hay không!

Các thần tử nghe vậy suýt nữa hộc máu, của cải là do ngươi thu được, nếu như ngươi không muốn giao ra thì đã cất giấu từ trước, cần gì phải tham ô bỏ túi riêng trong lúc chuyển giao? Nhưng những lời này lại không thể nói ra, nếu không Hoàng đế sẽ có cảm giác ai ai cũng có tham ô, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt kỳ quái.

Lịch Minh Pháp cười ha hả:

- Ta thấy cũng không cần phiền phức như vậy, cho dù có thiếu chút đỉnh cũng chẳng sao, dù sao tất cả đều là của cải mà Thiển Tướng quân cống hiến, nếu có sót lại chút ít ở quý phủ, coi như là phần thưởng của bệ hạ ban cho ngươi cũng vậy. Cho nên không cần kiểm nhận làm gì nữa, cứ cho người tới chuyển những chiếc rương của cải đi là xong!

Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:

- Tiền chưa tới tay mà đã định giở thủ đoạn qua cầu rút ván, gạt bỏ người cống hiến như ta qua một bên hay sao? Nếu là như thế, cứ việc làm theo lời đại nhân, Lịch đại nhân cứ việc cho người tới phủ của ta, Thiển Thủy Thanh ta nhất định sẽ giao đàng hoàng hai mươi chiếc rương của cải kia cho Lịch đại nhân.

Khi hắn nói đến hai chữ 'chiếc rương' thì đặc biệt nhấn mạnh, Lịch Minh Pháp nghe vậy không cần nghĩ nhiều cũng biết, nếu quả thật làm như vậy, e rằng người mà ông ta phái đi nhất định chỉ có thể mang hai mươi chiếc rương không trở về.

Vì vậy lúc này, Lịch Minh Pháp cũng không dám nói thêm gì nữa, ông ta là Tài Tướng, ai có tiền, người đó coi như đã nắm được sinh mạng của ông ta, Thiển Thủy Thanh cống hiến của cải cho Đế quốc, ông ta chính là tài chủ, cho nên lúc này Lịch Minh Pháp chỉ có thể nhìn Thương Dã Vọng bằng ánh mắt hết sức đáng thương.

Thương Dã Vọng khẽ thở dài:

- Mười ngày, Thiển Thủy Thanh, trẫm cho ngươi mười ngày, sau mười ngày, ngươi phải giao xong toàn bộ của cải vào ngân khố của Đế quốc. Trẫm không ép ngươi, ngươi cũng đừng ép trẫm!

Thiển Thủy Thanh vái một vái thật sâu:

- Thần tuân chỉ!

Ở điểm này, không thể không nói một câu.

Chính trị, bản thân nó chính là ván cờ mà mỗi nước đi của nó đều vì mục đích chính là lợi ích.

Trong ván cờ này, quyền lực chưa chắc đã là mấu chốt quyết định thắng lợi, mà là lợi ích.

Cao nhất là Hoàng đế, ở giữa là các loại quan viên trong triều, thấp nhất là bá tánh lê dân, ai ai cũng là động vật bị lợi ích thúc đẩy. Mọi người bị lợi ích thúc đẩy, từ đó sinh ra hành vi giao dịch, mà trên chốn quan trường, giao dịch tiền bạc và quyền lực lại càng trắng trợn.

Cho dù là giữa Hoàng đế và thần tử cũng cần giao dịch, Thương Dã Vọng hiểu rất rõ đạo lý này. Đối với Thương Dã Vọng mà nói, ông ta cho Thiển Thủy Thanh một cơ hội trút cơn giận, cũng cho Nam Sơn Nhạc một chiếc thang để hạ đài. Sau mười ngày, Thiển Thủy Thanh rút quân khỏi hẻm Hồ Đồng, tất cả mọi chuyện tự nhiên đâu vào đấy.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, bao vây phủ Thừa tướng trong thời gian mười ngày cũng đã đủ để hắn hoàn thành chuyện mà hắn cần.

Đối với Nam Sơn Nhạc mà nói, nhịn nhục mười ngày cũng chẳng đáng gì.

Có một câu châm ngôn rất hay: Khi hai bên đọ sức không phân thắng bại với nhau, bên nào muốn thắng, cần phải có lòng kiên nhẫn. Nam Sơn Nhạc là người hiểu rất rõ về đạo lý này.

Cho nên chuyện ấy đã được giải quyết xong xuôi.

O0o

Sự tình chuyển sang một hướng khác, Thương Dã Vọng cất tiếng nói:

- Thiển Thủy Thanh, từ lúc ngươi tòng quân tới nay, trước sau vì trẫm đánh chiếm Tam Trùng Thiên, bình định Chỉ Thủy, hiện giờ lại cống hiến rất nhiều của cải cho Đế quốc, công lao của ngươi đối với Đế quốc Thiên Phong ta, trẫm thừa nhận! Nhưng cho tới bây giờ, ngươi cũng đã từng phạm những sai lầm không nhỏ, trẫm không muốn kể ra từng ưu khuyết điểm của ngươi ở đây, cho nên trẫm chỉ muốn nói một câu vắn tắt: Công của ngươi lớn hơn tội, nói đi, ngươi muốn trẫm ban thưởng cho cái gì?

Thiển Thủy Thanh quỳ sụp xuống:

- Tạ ơn bệ hạ, trước lúc thần dẫn quân xuất chinh từng có nói qua với thuộc hạ rằng, phàm binh sĩ Đế quốc Thiên Phong ta, ai dũng cảm liều chết xung phong chiến đấu, Đế quốc nhất định sẽ không bạc đãi kẻ đó! Bởi vậy thần có ba điều thỉnh cầu, hy vọng bệ hạ chuẩn cho!

- Nói!

- Điều thứ nhất, chuyện viết tên lưu niệm trên cột trong cung Chỉ Lan chính là thần đã hứa cùng thuộc hạ, xin bệ hạ cho phép giữ lại đừng bỏ, để cho cột ấy trở thành bia kỷ niệm cho các binh sĩ Thiết Phong Kỳ tử trận, vĩnh viễn muôn đời!

- Chuẩn tấu!

- Điều thứ hai, xin bệ hạ ban thưởng cho binh sĩ Thiết Phong Kỳ, kẻ sống mỗi người một khoảnh ruộng tốt mười mẫu, một đĩnh vàng, một trăm lượng bạc. Người đã chết được hai mươi mẫu ruộng, người thân được năm đĩnh vàng, hai trăm lượng bạc, huynh đệ trong nhà được miễn lao dịch mười năm.

- Chuẩn tấu, nhưng lao dịch chỉ được miễn ba năm!

- Tạ ơn bệ hạ! Điều thứ ba, Thiết Phong Kỳ trong thời chiến có tăng quân số, bây giờ đã vượt hơn binh lực một Kỳ. Tuy nói rằng sau khi chiến trận xong xuôi sẽ chấn chỉnh lại đúng theo quân chế, nhưng Thủy Thanh không muốn bị tách rời khỏi các huynh đệ của mình, xin bệ hạ khai ân cho phép Thiết Phong Kỳ tiếp tục giữ lại biên chế như hiện tại.

Thương Dã Vọng liếc nhìn Thiển Thủy Thanh:

- Chỉ ba điều này thôi sao?

- Chỉ ba điều!

Thương Dã Vọng cười hỏi:

- Không xin gì cho bản thân ngươi hay sao?

Giọng Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:

- Quân nhân vốn trọng nghĩa khí, trọng tình huynh đệ, duy có hai chữ tình nghĩa là không thể vứt bỏ. Chỉ cần bệ hạ không tách rời thần và các huynh đệ, thần vô cùng cảm kích, không dám đòi hỏi gì hơn!

- Nếu trẫm đồng ý yêu cầu thứ ba của ngươi, vậy ngươi chỉ muốn tiếp tục làm Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ thôi sao?

- Đúng vậy!

- Được, trẫm đồng ý. Lập tức sai người tuyên cáo thiên hạ, trẫm ban thưởng cho Thiển Thủy Thanh và các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ phần thưởng như đã nói, đồng thời gia phong Thiển Thủy Thanh là Tướng quân Phục Ba hàm tứ phẩm, tạm thời vẫn tiếp tục thống lĩnh Thiết Phong Kỳ, lại phong là Võ Uy bá, thưởng cho ngàn lượng vàng. Trẫm cũng không muốn người trong thiên hạ nói rằng trẫm bạc đãi tướng có công lao.

- Tuân chỉ!

Tuy chức quan không thăng, nhưng phẩm hàm được thăng một cấp. Đến lúc này, xem như Thiển Thủy Thanh mới thật sự có được một chỗ đứng trong triều.

Nếu nói một cách nghiêm khắc, ban thưởng như vậy, so sánh với công lao của Thiển Thủy Thanh đã lập vẫn còn quá ít. Nhưng đối với đại đa số người mà nói, ban thưởng như vậy đối với Thiển Thủy Thanh đã cực kỳ trọng hậu rồi. Dù sao trong thiên hạ cũng có rất nhiều tướng tài, nhưng bọn họ không giống như Thiển Thủy Thanh, lỗi lầm và công lao lập được gần như ngang nhau.

Nhưng sự tình tới nước này, vẫn chưa hết cao trào.

Ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh dập đầu nói:

- Bệ hạ, thần có một chuyện muốn nhờ.

Thương Dã Vọng nhắm nghiền đôi mắt, ông ta thừa biết Thiển Thủy Thanh muốn nói chuyện gì.

Thương Dã Vọng gật gật đầu:

- Ngươi cứ nói!

Thiển Thủy Thanh lập tức nói:

- Thần hy vọng bệ hạ có thể ban hôn cho thần!

- Ai vậy?

Thương Dã Vọng đã biết nhưng vẫn cố hỏi.

- Chính là Đại tiểu thư của Vân gia, Vân Nghê!

Một viên đá ném xuống nước làm dậy lên muôn ngàn gợn sóng, cuộc tranh luận trong triều mới vừa tạm yên trong giây lát, trong nháy mắt lại tiếp tục bùng lên.

Trầm Dục từ nãy giờ vẫn bị Công Tôn Thạch chèn ép, rốt cục đến lúc này đã có cơ hội ngóc đầu lên.

Hắn đang tỏ ra vô cùng tức giận, đến nỗi toàn thân run lên bần bật:

- Hoang đường, quả thật là hoang đường, một nữ sao thể gả hai chồng, Vân Đại tiểu thư đã được gả cho Nam Nhị công tử, Thiển Thủy Thanh hắn là cấp dưới, không ngờ lại dám tranh đoạt nữ nhân cùng với thượng quan của mình, chính là bất trung bất kính, trái với luân thường! Bệ hạ, tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu của Thiển Thủy Thanh!

Công Tôn Thạch lập tức cười lạnh lẽo, cất tiếng phản bác:

- Hiện giờ Nam Nhị công tử phải thủ tang ba năm, trong khi Vân tiểu thư cũng đã đến tuổi xuất giá, nếu đợi ba năm sau, lúc ấy Đại tiểu thư đã trở thành Lão tiểu thư, đến lúc đó nếu Nam Nhị công tử gặp phải chuyện không may, như vậy không phải là lầm lỡ cả đời nữ nhân người ta hay sao?

Trầm Dục kêu to:

- Công Tôn Thạch, ngươi dám nguyền rủa Nam Nhị công tử sao?

Công Tôn Thạch hừ lạnh:

- Tướng quân khó tránh tử trận sa trường, người như Thiển Tướng quân, Nam Tướng quân, ai nấy đều xuất chinh bên ngoài, cho dù có tử trận cũng không có gì đáng ngạc nhiên, sao lại cho là nguyền rủa? Hiện giờ Vân đại tiểu thư đã không thể thành thân cùng Nam Trấn Đốc, hôn ước này cũng nên hủy bỏ, sao nói là một nữ gả hai chồng? Lại thêm Vân Đại tiểu thư đã từng lập lời thề ở thành Cô Tinh, ai có thể đánh hạ được thành Đại Lương, người đó chính là vị hôn phu của nàng. Hiện giờ Thiển Tướng quân đã làm được chuyện này, xin cưới Vân tiểu thư, chính là chuyện hợp với lẽ thường tình. Thà hủy mười tòa miếu, không phá một mối duyên, chuyện thành thân là chuyện tốt đẹp của con người, Trầm đại nhân chỉ biết khư khư ôm lấy đạo nam nữ cho đến chết, không biết quyền biến, thật là đáng tiếc lắm thay!

- Ngươi...

Lúc này 'Trầm đại nhân' không còn đứng vững...

Tưởng Nguyên lập tức lên tiếng:

- Nếu muốn hủy bỏ hôn ước, phải được trưởng bối đồng ý, hai bên thỏa thuận mới được. Cho dù lập hôn ước mới, vậy cũng phải do phụ mẫu hai bên có thư mời, hết thảy đều làm theo luật pháp quy củ. Hiện giờ Vân Đại tiểu thư trên có phụ mẫu, Nam gia cũng chưa đồng ý giải trừ hôn ước, Thiển Tướng quân lại không có người nào có thể đứng ra cầu hôn với Vân gia, tất cả đều không phù hợp quy củ, cứ như vậy mà xin bệ hạ ban hôn, chẳng phải là làm hại bệ hạ bị người đời chê trách hay sao? Bệ hạ, việc này không thể chuẩn được!

Câu này của Tưởng Nguyên đã nói đúng ngay vào yếu điểm của Thiển Thủy Thanh.

Công Tôn Thạch âm trầm nói:

- Chỉ cần phụ mẫu nhà gái đồng ý là đủ, nếu không nhà trai không thành thân được, nhưng cũng không chịu từ hôn, chẳng lẽ muốn hại chết người sao?

Tưởng Nguyên lạnh lùng hỏi lại:

- Phụ mẫu nhà gái ở đâu?

Công Tôn Thạch cười hăng hắc:

- Trưởng huynh như phụ! Bạn đang đọc chuyện tại

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Vân Lam.

Không ai có thể ngờ rằng, trong giờ phút này, Vân Lam chính là nhân vật mấu chốt mang tính quyết định trong cuộc tranh chấp Thiển Nam.

O0o

Rốt cục cũng không thể tránh khỏi cuốn vào trong cuộc tranh chấp này, Vân Lam thầm nghĩ trong lòng như vậy, ngoài mặt không khỏi lắc đầu cười khổ.

Từ khi hội triều bắt đầu đề cập tới Thiển Thủy Thanh, Vân Lam vốn không hề mở miệng nói câu nào.

Phụ thân của hắn đã dặn dò rất rõ ràng về chuyện này, trước khi cuộc tranh chấp Thiển Nam phân thắng bại, tuyệt đối không được xác nhận lập trường của mình rõ ràng. Có thể giao dịch với Nam Sơn Nhạc, cũng có thể giao dịch cùng Thiển Thủy Thanh, nhưng quan trọng nhất chính là, nhất định phải xem cho thật chuẩn ai là người thắng!

Theo như tình thế trước mắt, mặc dù hiện tại Thiển Thủy Thanh đang ép Nam Sơn Nhạc, nhưng căn bản của Nam Sơn Nhạc vẫn chưa hề lay động. Thiển Thủy Thanh chỉ tấn công ở bề ngoài, chưa thể làm rung động gốc đại thụ kia. Nếu như phải kết luận vào lúc này, Vân Lam tin rằng Nam Sơn Nhạc với hàng chục năm kinh nghiệm tranh đấu chốn quan trường vẫn nắm phần thắng rất lớn.

Thế nhưng lòng của muội muội hắn đã hoàn toàn gởi trên người Thiển Thủy Thanh, những nỗi tha thiết chờ mong, đau buồn vô hạn đã hiện rõ trên mặt nàng vào sáng nay, trước khi hắn vào triều.

Nàng đã nói với hắn rằng: "Nếu như Thiển Thủy Thanh bại, muội sẽ tự sát!"

Chuyện này làm hắn đau đầu không ít.

Trước khi cuộc tranh chấp Thiển Nam phân thắng bại, Công Tôn Thạch lại quay mũi giáo chỉ vào Vân Lam hắn, hiển nhiên là do Thiển Thủy Thanh bày mưu sắp kế. Có lẽ hắn muốn ép mình tỏ thái độ rõ ràng, ép mình phải lập tức đứng sang phía hắn...

Thiển Thủy Thanh đang rất cần bổ sung thực lực cho hắn, nếu như có được sự ủng hộ của Vân gia, phần thắng của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng Vân Lam cũng không thể đặt tiền vào cửa Thiển Thủy Thanh trong tình hình như vậy được!

Trong lúc Vân Lam vẫn còn đang do dự bàng hoàng, không biết phải ứng phó với việc này như thế nào, rốt cục nên nói rõ giải trừ hôn ước, hay là tạm thời chưa thể giải trừ. Hắn vẫn còn đang trù trừ chưa quyết, trong lúc đó, Thiển Thủy Thanh đã đứng lên.

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:

- Chuyện hủy bỏ hôn ước hay không, xin Vân huynh cứ suy nghĩ một chút, tạm thời không cần quyết định vội vàng. Bây giờ còn có một chuyện khác, cần giải quyết!

Những lời này đã làm cho tất cả mọi người ngơ ngác, ngay cả Công Tôn Thạch và Thân Kỳ cũng không biết Thiển Thủy Thanh còn có chiêu gì sắp sửa giở ra.

Thiển Thủy Thanh quét mắt nhìn toàn trường một vòng, sau đó mỉm cười nói:

- Chính theo như lời của Tưởng đại nhân vừa nói, Thiển gia không có người đứng ra cầu hôn. Phải nói rằng Thiển Thủy Thanh ta cô độc một mình, không cha không mẹ, thuở nhỏ chính là cô nhi, thật sự không có người nào có thể đứng ra cầu hôn cho ta. Thiên Hạ Vân gia là thế gia của Đế quốc, nếu như không môn đăng hộ đối, vậy e rằng sẽ làm mất mặt Vân tiểu thư. Vân tiểu thư vì nước lập thệ, ai chiếm được thành Đại Lương sẽ gả cho người đó, quả thật là tấm gương cho nữ nhân trong Đế quốc. Nhưng nếu lấy phải một tên tiểu tướng như ta, cũng không khỏi khiến cho nàng phải tủi thân. Cho nên, tóm lại cần phải có chút thân thế mới có thể làm con rể của Vân gia!

Mọi người không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì, ngay cả Thương Dã Vọng cũng không hiểu ra sao cả, Thiển Thủy Thanh đã lấy trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực ra một phong thư:

- Nửa tháng trước lúc ta dưỡng bệnh ở thành Thanh Dã, bất ngờ nhận được phong thư này, chính là Liệt Tổng Suất viết cho ta, cũng nhờ ta chuyển trình lên bệ hạ. Lúc ấy thân thể ta vẫn chưa khỏe lại, cho nên chậm chạp chưa tới, rốt cục hôm nay đã có thể hoàn thành lời dặn dò của Liệt Tổng Suất.

Trầm Dục hừ lạnh:

- Liệt Tổng Suất viết thư cho bệ hạ, vì sao lại đưa cho ngươi chuyển giao, không phải là trong mắt không có bệ hạ ư?

Thiển Thủy Thanh chỉ cười:

- Xem ra Trầm đại nhân đã hiểu lầm ta quá sâu nặng, tuy nhiên cũng không sao, lát nữa bệ hạ xem xong phong thư này, ắt sẽ công bố ra cho các vị, đến lúc ấy mọi người sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Thư được trình lên.

Thương Dã Vọng chỉ xem được mấy hàng, sắc mặt ông ta đại biến, sau khi ông ta xem hết phong thư, rốt cục hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:

- Trầm đại nhân, nhờ ngươi đọc phong thư này cho tất cả mọi người cùng nghe.

Trầm Dục ngẩn người, nhận lấy phong thư liếc qua vài lượt, toàn thân như vừa bị sét đánh, hoàn toàn ngây người ra tại chỗ.

- Còn không mau đọc!

Giọng Thương Dã Vọng có tiếng sấm gió rền vang, lại thêm vài phần tức giận, nhưng không biết trút vào đâu...

Lúc này Trầm Dục mới cất giọng đọc thư với vẻ không cam lòng:

"Bệ hạ minh giám,

Thần Liệt Cuồng Diễm gia nhập quân Đế quốc Thiên Phong ta từ năm Bảy Mươi Hai tới nay, trải qua hai triều vua, chinh chiến hơn ba mươi năm, giết địch ngàn người, vì nước huyết chiến. Mặc dù tạo ra sát nghiệt vô biên nhưng vẫn không oán không hối, tự hỏi lòng mình đã làm hết đạo trung thành của thần tử đối với Đế quốc, ngẩng mặt lên không thẹn với trời cao, nhìn xuống không hổ với bá tánh lê dân, cũng không thẹn với lòng mình. Tuy nhiên vẫn có một người, một việc thần đã che giấu bệ hạ, cho nên tâm sự đến nay chưa giải tỏa.

-...Vốn thần muốn chôn kín trong lòng không thổ lộ ra, nhưng ngày ngày nhìn ngắm vầng dương, cảm thấy lưới trời Hệ thống cấm nói bậyg lộng, cho nên không thể không thuận theo ý trời mà kể ra đây..."

Những lời kế tiếp, Liệt Cuồng Diễm kể ra chuyện Thích Thiên Hữu là con riêng của ông ta, cùng với chuyện Thích Thiên Hữu bị giết trong trận chiến đồn Sa Hà, kể hết tất cả từ đầu chí cuối rõ ràng cho Thương Dã Vọng. Cuối cùng, Liệt Cuồng Diễm còn viết như vầy:

"...Thiên Hữu là con trai duy nhất của thần, Liệt gia có được hậu nhân tận trung vì nước như vậy, chết cũng không tiếc, tuy nhiên Cuồng Diễm không thể truyền thừa hương khói của Liệt gia, thật là hổ thẹn với tổ tông. Thiển Thủy Thanh là truyền nhân duy nhất của đao pháp Thiên Nhân Trảm của Liệt gia, thần cố ý thu làm nghĩa tử, sau này hắn sinh con, chỉ cần có một đứa cho theo họ Liệt, nếu như bệ hạ có thể chủ trì việc này, ắt Cuồng Diễm không còn gì ân hận trong đời. Thiển Thủy Thanh và Vân tiểu thư từng trải qua cảnh lưu lạc thảo nguyên một đoạn thời gian, tình đồng ý hợp, nếu như bệ hạ cho phép, thần nguyện lấy danh nghĩa là nghĩa phụ của Thiển Thủy Thanh đại diện cho Thủy Thanh cầu hôn cùng bệ hạ, xin bệ hạ ân chuẩn. Thần Liệt Cuồng Diễm phạm tội khi quân, không thể tha thứ, vốn phải từ chức Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong, mặc tình bệ hạ xử trí. Nhưng Chỉ Thủy chưa thu, Đế quốc Kinh Hồng chưa định, vẫn còn đất dụng võ cho Cuồng Diễm, cho nên nén lòng không nói. Nay Chỉ Thủy đã định, Đế quốc Thiên Phong đã có nhân tài xuất hiện, tâm nguyện của thần coi như đã trọn, chỉ đợi sau khi bình định Tây Nam sẽ xin tội với bệ hạ..."

Tin tức này làm cho cả triều chấn động, mọi người lập tức cất tiếng nghị luận râm ran.

Không ai ngờ được Liệt Cuồng Diễm còn có con trai, mà người con này đã bị Nam Vô Thương dùng kế mượn dao giết người hại chết.

Hiện giờ Liệt Cuồng Diễm đã nói rõ nhận Thiển Thủy Thanh làm nghĩa tử, sau này trong số con của Thiển Thủy Thanh sẽ có một đứa theo họ Liệt, chuyện này có ý nghĩa rằng, Liệt Cuồng Diễm đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với Nam Sơn Nhạc, trở thành hậu thuẫn kiên cố cho Thiển Thủy Thanh. Ông ta đưa thư này ủy thác Thiển Thủy Thanh giao cho Thương Dã Vọng, công bố ra đúng vào giờ phút quan trọng như thế này, chính là cố ý giáng cho Nam Sơn Nhạc một đòn nặng nề, để trút bớt mối hận giết con.

Đồng thời ông ta cũng lấy thân phận nghĩa phụ của Thiển Thủy Thanh chính thức đưa ra lời cầu hôn Vân Nghê với Thương Dã Vọng, đây thật sự là hành động danh chính ngôn thuận, hợp với lẽ thường tình.

Mặc dù Liệt Cuồng Diễm thú tội với Thương Dã Vọng, nhưng con ông ta đã chết, ông ta vẫn là người cô đơn như cũ, Thương Dã Vọng không thể nào bắt tội ông ta. Mặc dù ông ta xin tội với Thương Dã Vọng, nhưng đã nói rằng đó là chuyện sau khi bình định Tây Nam, hiện tại ông ta vẫn là đệ nhất nhân trong quân như cũ.

Liệt Cuồng Diễm lấy lùi làm tiến, đem công danh và quyền lực cả đời mình giao qua tay Thiển Thủy Thanh, tác phong hành sự như vậy thật sự làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta không thể cân nhắc lại cho thật kỹ.

Từ lúc phong thư này truyền ra, Thương Dã Vọng cũng không thể không cân nhắc lại giá trị của Thiển Thủy Thanh một lần nữa. Cho dù là Nam Sơn Nhạc nghe được tin này, cũng không thể nào không kinh sợ thủ đoạn độc đáo của Thiển Thủy Thanh.

Thì ra, Thiển Thủy Thanh vẫn có thực lực hoàn toàn có thể chống lại lão ta!

Chỗ dựa của Thiển Thủy Thanh không chỉ có hậu cung, đồng thời còn có sự ủng hộ của vị Đại tướng đệ nhất nhân trong quân này.

Lúc Thiển Thủy Thanh đưa phong thư này ra, rốt cục mọi người cũng hiểu ra một chuyện: Thì ra cuộc tranh chấp Thiển Nam không đơn giản như bọn họ đã tưởng tượng. Nó vì một nữ nhân mà đã cuốn theo tất cả các thế lực khác nhau của bá quan văn võ, già trẻ trong triều, trở nên một cơn cuồng phong chính trị khổng lồ.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn Vân Lam, hắn tin rằng Vân Lam nhất định sẽ có quyết định chính xác.

Ngay sau đó, Vân Lam quỳ xuống, khẳng khái lớn tiếng nói:

- Giờ đây đã có Liệt Tổng Suất thu Thiển Tướng quân làm nghĩa tử, lại đại diện cho Thiển Tướng quân cầu hôn. Nam phủ lại phải chịu tang trong người không thể thành hôn, bản thân Thiển Tướng quân lại đã hoàn thành lời thề của muội muội thần, đánh hạ thành Đại Lương, vậy hôn ước xưa kia với Nam gia giờ đây hủy bỏ. Xin bệ hạ làm chủ, gả muội muội Vân Nghê của thần cho Thiển Thủy Thanh!

Người thông minh luôn luôn có quyết định phù hợp với thời thế, hiện giờ tương lai cuộc tranh chấp Thiển Nam đã trở nên không rõ ràng, vậy nên thuận theo tâm ý của muội muội mình, coi như là một sự giao phó cho người thân.

- Chuẩn tấu!

Thương Dã Vọng phất tay áo:

- Giải trừ hôn ước hai nhà Vân Nam, Thiển Thủy Thanh, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi phải biết làm thế nào để báo đáp cho trẫm!

Thiển Thủy Thanh lớn tiếng đáp:

- Tạ đại ân bệ hạ, thần sẽ lấy ngàn dặm lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng để báo đáp long ân!

- Bãi triều!

Một tiếng hô vang lên, vở kịch tranh luận trong triều hôm nay rốt cục cũng đã hạ màn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.