Thù hận giữa con người với nhau, há chỉ vì một câu nói của Hoàng đế là có thể hóa giải được sao? Dù cho Thiển Thủy Thanh có thể đến với Vân Nghê như ý nguyện, hắn sẽ bằng lòng bỏ qua tất cả, nhưng Nam Sơn Nhạc có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Nam Vô Thương có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Mặc dù Thương Dã Vọng rất anh minh, nhưng lần này cũng đã tính sai vì kiêu căng, lại thêm tự tin quá mức.
Có lẽ đây cũng là căn bệnh chung của các Hoàng đế trong thiên hạ từ xưa tới nay.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh vừa mới ra khỏi cung Phong Tuyết, hắn ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài.
Hắn biết rằng, thời điểm mà mình ước mơ tha thiết rốt cục đã tới.
Từ đầu tới cuối, hắn vẫn chưa bao giờ quên mục đích mà mình theo đuổi. Vân Nghê, rốt cục nàng đã có thể vào Thiển gia, trở thành thê tử của ta!
Nghĩ vậy, hắn vui vẻ nở nụ cười, nhờ nỗi vui này, sự căng thẳng do tranh đấu gay gắt với Nam Sơn Nhạc đã bị hắn hoàn toàn gạt qua một bên. Hắn biết ngày mai Thương Dã Vọng sẽ tuyên bố một tin tức khiến cho mọi người khiếp sợ, nhưng hắn cũng biết rằng, chính hắn cũng mang tới cho ông ta một tin tức cũng khiến người khiếp sợ không kém.
Bất cứ chuyện gì, nếu có chuẩn bị, vậy mới có thể nên chuyện, không có chuẩn bị, ắt khó mà thành. Dù là Hoàng đế cũng khó có thể ngăn cản trận tranh chấp tới cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2318024/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.