Dương Tĩnh cắn làn môi anh đào hồng hào, trong lòng quặn đau, đau lòng không phải bởi vì Tạ Long phản bội, mà là chính mình vì hắn mà hoài nghi, vì hắn mà phụ Trương Dương, thậm chí còn trách cứ anh! - Dương em, chị thực xin lỗi em! Cô không để ý Dương Phi bên cạnh, xoay người ôm Trương Dương, nước mắt lã chã chảy xuống: - Chị vừa rồi không nên như vậy đối với em. . . Vừa rồi Phi Phi nói, em vì chị, xém chút bị xe đụng phải? Có bị đụng vào chỗ nào không? Cô nhanh chóng buông Trương Dương ra, sốt ruột nhìn từ trên xuống dưới, muốn tìm xem chỗ anh bị thương, sau khi phát hiện không có, lại ôm chặt anh, không nói gì mà chỉ nghẹn ngào. Trương Dương thở dài, không nghĩ Dương Phi cuối cùng lại nói ra, nhưng hiện tại thấy Dương Tĩnh như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong lòng cô quan tâm hơn là mình, mà không phải nghĩ cô bị Tạ Long phản bội mà đau lòng. - Không sao, chị là chị của em mà, bóc trần sự việc này vốn dĩ là điều em nên làm. Trương Dương thản nhiên tươi cười, trấn an vỗ vỗ bả vai của cô. Dương Phi bên cạnh, bĩu môi, lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhìn Trương Dương ôm Dương Tĩnh, tức giận nói: - Đi thôi, còn nức nở ở đây để làm gì? Dương Tĩnh lúc này mới chú ý tới Dương Phi, lập tức buông Trương Dương ra, tỏ vẻ xấu hổ, lấy tay vuốt mái tóc dài suôn mượt, gật đầu: - Đi thôi! Đi xuống lầu, hỏi lễ tân, Tạ Long đã trả phòng rồi. Lúc lên xe, Dương Phi nhìn Dương Tĩnh, chung quy không đồng ý lên xe Dương Tĩnh, mà lên xe Range Rover của Trương Dương. Xe Dương Tĩnh ở phía sau anh. Dương Phi nhìn kính chiếu hậu, sau đó quay đầu nhìn Trương Dương nói: - Em đưa chị về trường học! Một lát nữa em không có việc gì thì cùng Dương Tĩnh tán gẫu một lát, con gái mà, thất tình khó tránh khỏi sẽ làm ra một vài việc không bình thường. - Em biết rồi, một lát nữa em sẽ đưa chị ấy về nhà! truyện được lấy tại TruyenFull.vn - Đưa chị ấy về nhà? Dương Phi ý vị thâm trường nhìn anh một cái. - Em không biết rằng thời điểm con gái yếu lòng nhất, đầu tiên nên quan tâm chăm sóc, đó là cách dễ nhất để bắt được trái tim của nàng sao? Trương Dương nghiêng đầu không nói gì nhìn cô, mồ hôi toát ra, chị có thể mang chị của mình ra giải trí sao? - Nhìn cái gì vậy, tôi cũng chỉ đùa em với Dương Tĩnh tí thôi mà. Đến Mai Đại, Dương Phi xuống xe, Dương Tĩnh cũng xuống theo, cô muốn đi lên nói gì đó với Dương Phi, Dương Phi vẫy tay, ngăn cô: - Chị không cần phải cám ơn em, người nên cảm ơn ở bên kia kìa. Cô chọc chọc Trương Dương, rồi xách túi lên lầu. Dương Tĩnh cúi đầu, thở dài, xoay người đi tới chỗ Trương Dương, cô liếc nhìn Trương Dương, hé miệng, nói: - Em trai, tối hôm nay xin lỗi em, chị thật sự cám ơn em. - Có gì đâu mà phải cảm ơn, em không phải em chị sao! Trương Dương xem đồng hồ, đã mười một giờ rồi, vội nhắc cô: - Nên về nhà thôi, không một lát nữa bác trai và ông chị lại lo lắng! - Không cần, chị vừa ở trên xe đã gọi điện thoại cho họ rồi. Cô nhìn hồ Mẫu Đơn phía trước Mai Đại, hai tay đan xen kẽ nhau, quay đầu sang nhìn Trương Dương, nói: - Em đi cùng với chị đi! Đêm nay Dương Tĩnh trang điểm chau chuốt, bên trong mặc chiếc váy màu xanh đậm liền thân ôm sát lấy cơ thể, váy cổ chữ V, vạt váy trên đầu gối khoảng mười phân, bên ngoài là chiếc áo bông dệt kim với ống tay áo màu đen, dưới chân là một đôi bốt nâu dài, trên cổ treo một sợi dây truyền pha lê .. Cô thuộc tuýp người đầy đặn, nhưng không phải béo, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, nhìn cô giống em gái Dương Phi, ngực khoảng size 38D, khá to, cho nên thân trên thoạt nhìn có vẻ tương đối chặt chẽ mà lại cực kỳ hấp dẫn, thêm cổ chữ V trễ, tựa hồ chú thỏ trắng bên trong kia có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Tổng thể mà nói, xem ra mỹ nhân đã thành thục, tựa hồ như vắt bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước, hơn nữa giọng nói cô nhẹ nhàng dễ thương, rất dễ chịu, đối với bất cứ một người đàn ông mà nói, quả thật quá hấp dẫn. Trương Dương đi lên phía trước xem xét, trong khoảng thời gian này Mai Ninh vẫn có mưa, tuy rằng không lớn, nhưng trên mặt đất vẫn ẩm ướt, Dương Tĩnh với đôi bốt cao gót chậm rãi đi về phía trước, Trương Dương sợ cô bị trơn trượt, đành phải theo sau. Mùi nước hoa trên người cô giống nước hoa của Dương Phi, rất nhẹ, còn cảm giác có cả mùi thơm của cơ thể nữ nhân. - Em có thấy chị rất ngốc nghếch không? Hình như đã cảm thấy Trương Dương bên cạnh, cô kéo khít áo khoác bông, hé miệng hỏi. - Chị không có làm sai gì, sao lại ngốc chứ, chị Tịnh trong mắt em là mỹ nữ dịu dàng nhất thế giới. - Rõ ràng là đang khích lệ chị. Dương Tĩnh quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương, sau đó lại thở dài, đón cái lạnh như băng của bầu trời đêm, nhẹ thở ra làn hơi trắng, khẽ nói: - Nhưng chị vẫn cảm thấy bản thân mình thật ngốc, ba năm trước đây, hắn đã làm những chuyện như vậy, nhưng chị vẫn tin tưởng hắn. - Nhưng cũng tốt, hiện tại em giúp chị đem cái giấc mộng không thực tế này biến mất rồi, ngược lại chị còn có cảm giác như trút được gánh nặng, chị cảm thấy đáng hận là, bởi vì hắn, ngay cả một tình yêu chính đáng chị cũng không có. Cô quay đầu nhìn Trương Dương đang im lặng, đột nhiên lộ vẻ hâm mộ: - Thanh niên các em may mắn, chí ít có thể vô lo vô nghĩ yêu đương, tuổi thanh xuân tuyệt đẹp! Nghe vậy, Trương Dương bật cười, nhìn Dương Tĩnh, chậm rãi nói: - Chị Tĩnh, nhìn chị nói mặt như bà cụ non ý, không phải là lớn hơn bọn em có vài tuổi sao, chị hiện tại cũng mới hai mươi bảy tuổi, thời đại bây giờ, con gái chưa đến tứ tuần thì đều được tính là thời thanh xuân, vẫn còn cơ hội yêu. - Hai mươi bảy tuổi còn yêu gì nữa, ai cần nữa! - Ai không cần thì mới là kẻ ngốc, chị Tĩnh xinh đẹp thế này. Chị chỉ cần đứng ra tuyên bố chị độc thân, người theo đuổi chị có thể xếp hàng đến tận sao hỏa ấy chứ! - Huyên thuyên, như bà cô lắm lời. Dương Tĩnh đánh nhẹ vào cánh tay Trương Dương, bàn tay mềm lạnh băng, cảm giác đặc biệt thoải mái. - Em yêu chị à? - Em nói thật, nếu không có ai, em sẽ yêu chị miễn phí! - Lại đây, còn muốn ăn đậu phụ của chị à. Dương Tĩnh liếc nhìn Trương Dương, do dự một chút: - Nếu không thì. . . Em nắm tay chị xem. . . Oh, thôi, cứ coi như chị chưa nói. . . Nói còn chưa dứt lời, cô cảm thấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình trong nháy mắt bị một bàn tay to ấm áp bao bọc, thân thể cô khẽ run lên, mắt trộm liếc Trương Dương, tim đột nhiên gia tốc nhảy dựng lên. Đây là cảm giác được nắm tay sao? Sao lại cảm thấy so với lúc nhỏ mình và Tạ Long dắt tay nhau lại hoàn toàn không như nhau, bởi vì hiện tại lúc này mình cóthể rõ ràng mà cảm giác trên mặt có chút nóng lên, hơn nữa tim đập như nai connhảy loạn. Bị Trương Dương nắm tay một lát, Dương Tĩnh vội vàng nhìn loạn bốn phía, dường như sợ người khác nhìn thấy, phía sau nhìn thấy một đôi tình tứ nhau dựa sát vào nhau đang đi tới, cô nhanh chóng rút tay mình khỏi bàn tay của Trương Dương. - Khụ. . . Khụ, vừa mới đùa một chút, chúng ta. . . Chúng ta nói việc chính đi. Dương Tĩnh cảm thấy yết hầu có chút khô, nuốt vài hớp nước miếng, mới khôi phục bình thường: - Chị quyết định rồi, chị sẽ là một bác sĩ của trung tâm hồi sức đó của em. - Thật sao? Trương Dương kinh ngạc, vội chỉnh cô: - Nhưng là Tổng giám sát kinh doanh của trung tâm! Không phải bác sĩ. - Được rồi, được rồi, tùy cậu gọi thế nào thì gọi, nhưng chị không dám đảm bảo rằng chị có thể làm tốt, đến lúc đó thâm hụt tiền, cậu cũng đừng trách chị. - Không sao, chỉ cần chị bằng lòng, cho dù đem bán cả công ty cũng đều được. - Sao có thể, nửa đời sau chị còn muốn dựa vào em chứ. Dương Tĩnh cười hì hì nói, ngay sau đó dường như phát hiện có vấn đề trong câu nói của mình, cô vội sửa. - Ý của chị là nói, nếu chị đi giúp em làm công, đành phải dựa vào em cấp lương cho chị để nuôi sống bản thân mình. Hai người đi tiếp, Dương Tĩnh đột nhiên thấy tay của mình lại bị Trương Dương nắm, là do mình hay Trương Dương nắm trước, cô cũng quên, dù sao cái trường học này cũng không ai quen mình, cứ như vậy đi, cảm giác như thế này rất thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]