Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Sự vụ Xích Linh cần xử lý thực sự nhiều lắm, vấn đề này anh vẫn luôn nghĩ không ra, giống như đi vào một ngõ cụt không ra được, cần một người cho anh linh cảm.
Liền hỏi: "Nếu như là em, miệng thịt đến lại chậm chạp không cắn xuống, nguyên nhân là gì?"
Sa Nặc Nhân không chút suy nghĩ, liền nói: "Đau răng."
Ánh mắt Xích Linh sáng lên, "Không có răng tốt, muốn ăn được thịt, cũng không dễ dàng như vậy!"
Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Bọn họ không có binh khí!"
"Không sai! Chính là không biết bọn họ sử dụng dạng binh khí gì, vấn đề này phỏng chừng Pidgey sẽ biết đến." Xích Linh rốt cục nghĩ thông vấn đề này, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Sa Nặc Nhân lúc này mới nhớ tới, "Pidgey đâu?"
Xích Linh nói: "Nó tiêu hao rất lớn, đang ngủ."
Sa Nặc Nhân cấp tốc ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Ngủ cái gì mà ngủ! Ta cũng đã tỉnh dậy ngươi còn ngủ! Ngủ tiếp người ta đánh đến của nhà rồi! Nhanh thức dậy!"
Gọi một lần còn không được, lại dùng căn nguyên ý thức hô một lần, một lần không được lại gọi thêm mấy lần, đến khi một tiếng gào phẫn nộ của Pidgey truyền đến, "Ồn chết! Câm miệng cho ta!"
Pidgey xuất hiện trước mặt hai người, phỏng chừng ngủ đến có chút mơ hồ, vị trí xuất hiện là bàn trà, không đứng vững liền ngã, làm hình tượng ngọc thụ lâm phong uy vũ bất phàm từ trước đến nay của nó, suýt nữa cũng quăng xuống đất. Lảo đảo một cái làm đem sâu ngủ của nó dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309376/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.