Xích Linh liên tiếp hỏi Sa Nặc Nhân mấy vấn đề, đều không nhận được câu trả lời, nghiêng tới đem người kéo qua, Sa Nặc Nhân mất thăng bằng, trực tiếp ngã ngồi xuống trên đùi Xích Linh.
"Đang nghĩ gì?" Xích Linh thấp giọng nói.
"Không... Không có gì." Sa Nặc Nhân vội vàng phủ nhận, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng phi thường nôn nóng.
"Có thể tra được số lượng địch nhân không?" Xích Linh cho là cậu bị giật mình, ôm người vào trong ngực an ủi.
"Nhiều hơn chúng ta, có hơn trăm người." Sa Nặc Nhân bắt ép mình trấn định lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào hai mắt Xích Linh, "Chạy đi thôi, đánh không lại, chiếc chiến hạm kia rất tân tiến."
Xích Linh câu môi cười khổ, "Đã tới lúc này, em còn không muốn đáp ứng tôi sao?"
Sa Nặc Nhân sửng sốt một chút, "Cái gì?"
Xích Linh dịch thân mình một chút, để cho mặt cậu đối diện mình, khóa ngồi trên đùi mình. Tư thế ám muội như vậy, lập tức khiến Sa Nặc Nhân đỏ mặt, cũng không rảnh rỗi tiếp tục nghĩ tới những chuyện ngổn ngang kia, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Xích Linh đè xuống, "Đừng nhúc nhích, cứ để như vậy, nếu như chúng ta phải chết, tôi hy vọng có thể dùng tư thế này."
Sa Nặc Nhân chăm chú nhìn hai mắt của anh, nam nhân lãnh khốc này, thời khắc này trong mắt anh chỉ có một mình cậu, không còn bất cứ vật gì khác.
Cậu chủ động vòng qua sau gáy Xích Linh, anh như nhận được ám chỉ, đem người ôm lấy, nghiêng người hôn tới, nụ hôn cuồng nhiệt, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309243/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.