Chương trước
Chương sau
"Thao! Hung tàn như vậy!" Công Ngọc Diễm bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng bay cao hơn một chút.
"Tất cả mọi người chuẩn bị vây công! Mục tiêu là năng nguyên thạch trên lưng Linh Tê hỏa ngưu!" Xích Linh ở trên không trung, chỉ huy chiến đấu.
Xích Linh lựa chọn đem hỏa thạch nói thành năng nguyên thạch, năng nguyên thạch hiếm gặp, cũng rất quý giá, nhưng độ tinh khiết lại không cao như hỏa thạch, như thế, mọi người vừa có thể nhìn thấy giá trị, cũng không tranh nhau cướp đoạt. Mấy chục người vây công một đầu hỏa ngưu táo bạo, theo lý thuyết, tuyệt đối có thể toàn thắng, nhưng bất ngờ lại xuất hiện ngay thời khắc này!
Rừng rậm nguyên bản yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai, một mảnh đen kịt xa xa hướng bọn họ chạy tới, tới gần mới nhìn rõ, hóa ra những thứ kia là đám quái vật có thể bay! Chúng nó* mỗi con đều cao gần hai mét, lưng mọc cánh thịt, cả người trơn bóng, số lượng phi thường kinh người, một đám như vậy bay đến, che kín cả bầu trời!
*: QT để là bọn họ nhưng vì là quái vật nên mình để vậy nhé
Tất cả mọi người đều bị dọa hoảng rồi, bắt đầu công kích quái vật bay đến, những con quái vật kia bám chặt lấy cơ giáp không tha, chỉ cần có vài con níu chặt, động tác cơ giáp chậm lại một chút, một giây sau tuyệt đối sẽ bị đám quái vật này quấn thành một quả cầu thịt rơi xuống, Linh Tê hỏa ngưu còn đang chờ ở phía dưới, chỉ cần có cơ giáp rơi xuống, nó sẽ đặt mông đè thành sắt vụn!
Công Ngọc Diễm mặt đều tái rồi, luống cuống tay chân nổ súng, không để quái vật quấn lấy cơ giáp của hắn. Hiện tại ai cũng không có tinh lực đối phó Linh Tê hỏa ngưu, mỗi người đều là tự thân khó bảo toàn, ai còn để ý tới năng nguyên thạch, Xích Linh lại không buông tha, vẫn cứ chăm chú công kích Linh Tê hỏa ngưu, bị quái vật vây công càng lợi hại!
"Điện hạ! Không chịu nổi! Đi thôi!" Công Ngọc Diễm hô to qua máy phóng đại âm thanh, càng ngày càng nhiều cơ giáp rơi xuống, những quái vật kia vẫn còn bay tới như không bao giờ hết.
Xích Linh bất động, anh nhất định phải lấy được hỏa thạch, không chỉ vì Phượng Hoàng, anh còn lo lắng tình huống bên ngoài. Nếu như Hạt nhân đã theo bọn họ vào trong này, Resse có sức chiến đấu đều tiến vào di tích cổ, tinh hạm bên ngoài một khi găp phải công kích, chắc chắn là tổn thất nặng nề.
Hạt nhân trà trộn vào đây, đem di tích cổ quấy nhiễu đảo loạn, mục đích bất quá là muốn giết chết bọn họ, đã có cơ hội tốt như vậy, đám người kia chắc chắn sẽ không buông tha tinh hạm phòng bị bạc nhược bên ngoài, chỉ cần phá hủy tinh hạm của bọn họ, cũng tương đương với cắt đường lui của bọn họ, mà người ở nơi này, đều là hi vọng của đế quốc, giết chết bọn họ, cũng tương đương với phá hủy huyết thống kế nhiệm hoàng tộc đế quốc! Có được hỏa thạch, chữa trị Phượng Hoàng, còn có một tia hi vọng, bằng không, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này!
"Bỏ qua quái vật! Nhanh tới giúp đỡ!" Xích Linh hô to, lập tức có người nghe lệnh nhào tới Linh Tê hỏa ngưu, mười mấy người vây công Linh Tê hỏa ngưu, quái vật như ong vỡ tổ lại công kích bọn họ, Xích Tông mỗi lần vung kiếm, đều sẽ mở ra một con đường máu, nhưng không để anh có cơ hội thở dốc, đám quái vật khác lập tức tiến lên lấp chỗ trống.
Trên bầu trời có cơ giáp khác bay qua, nhìn thấy chiến đấu bên này, đứng trên không hô to, "Phía dưới là ai?! Đáp lời!"
Sa Nặc Nhân nhận ra âm thanh của Ysaye, lập tức hô: "Là chúng ta! Karni không sao chứ?!"
Karni lập tức hô to: "Nặc Nặc! Ngươi không có chuyện gì thật quá tốt! Mau xuống hỗ trợ!"
Cơ giáp hộ vệ Karni chỉ có bốn, năm mươi đài, nhưng có sự gia nhập của bọn họ, chiến trường rất nhanh xoay chuyển.
Xích Linh tìm được cơ hội, một kiếm đâm vào bên trong da thịt cứng rắn của hỏa ngưu, mạnh mẽ xuyên thẳng xuống dưới!
Linh Tê hỏa ngưu gào thét đau đớn, tiếng gào chấn động thiên địa, trong nháy mắt có càng nhiều quái vật hướng về bên này, lúc này tới không chỉ là quái vật biết bay, còn có những con quái vật đùi người thân thú to lớn cũng đang chạy về đây.
Sa Nặc Nhân hô to, "Đi nhanh! Quái vật cớ lớn đang hướng tới bên này! Đi mau!"
Xích Linh tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng quái vật thật sự quá nhiều, cần phải giữ lại sức chiến đấu! Một đám người nhanh chóng lùi lại, ở trong bầy quái vật che kín bầu trời, bay ra phía xa. Quái vật hành tẩu trên mặt đất quá nhiều, nên hầu như mọi người đều tiến vào cơ giáp điều khiển nó trên không trung, quái vật biết bay cũng không ít chút nào, khiến cho bọn họ chỉ có thể chạy về phía cửa ra, tiếp tục tham lam bảo bối bên trong, chỉ có một con đường chết!
Ở trên đường bay về cửa ra, bọn họ gặp một nhóm người khác, chính là nhóm người Xích Kính, Cơ Thinh, Metz và Vân Hoán, cũng đang lui về phía cửa ra, bọn họ tổn thất không nhẹ, nhìn bộ dáng là thật sự không chịu nổi nữa mới quyết định lui lại. Bên này Xích Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu, tổng cộng tổn thất hơn hai mươi đài cơ giáp, thêm vào người của Karni, mới có đội hình như vậy.
Bọn họ đều đứng ở lối vào, rất không cam tâm, nhìn quái vật đang đuổi tới phía xa, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, rốt cuộc đây là nơi quái dị gì!
"Nặc Nặc, lại đây." Xích Linh nói qua máy phóng thanh.
Công Ngọc Diễm mở buồng lái, để Sa Nặc Nhân đứng trong hai bàn tay cơ giáp, đưa qua cho Xích Linh, Xích Linh khống chế cơ giáp, cùng dùng bàn tay, đưa người vào trong cabin.
"Có bị thương không?" Xích Linh hỏi cậu.
"Không có." Sa Nặc Nhân nói.
Xích Linh lấy ra hỏa thạch giao cho Sa Nặc Nhân, hỏa thạch kia đều là màu đỏ lửa, hình dáng không theo quy tắc, to cỡ một quả bóng rổ!
Lần đầu tiên Sa Nặc Nhân nhìn thấy hỏa thạch đẹp như vậy, ngắm nhìn một chút, liền dùng tinh thần lực nói chuyện với Phượng Hoàng, bên kia Xích Linh đang thảo luận cách thoát ra như thế nào, anh đem tình huống có thể xảy ra bên ngoài nói qua cho mọi người.
Bên này Sa Nặc Nhân đang nói chuyện với Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vừa nghe là hỏa thạch, nhất thời lên tinh thần, chỉ có điều, năng nguyên hỏa thạch hi hữu như vậy, cứ trực tiếp hấp thu như vậy sẽ rất lãng phí, nhiều nhất chỉ có thể hấp thu trên dưới 30%, nếu như có thể qua xử lý, tỷ lệ hấp thu sẽ cao hơn rất nhiều.
Sa Nặc Nhân đem lời Phượng Hoàng nói chuyển cho Xích Linh, Xích Linh nghe xong hơi trầm ngâm, hỏi: "Tốc độ hấp thu của nó như thế nào? Từng đó có thể chữa trị hệ thống vũ khí nhiệt sao?"
Sa Nặc Nhân quay lại hỏi Phượng Hoàng, lại đem lời Phượng Hoàng nói chuyển cho Xích Linh, "Đại khái cần khoảng 30 phút hấp thu, đủ chữa trị hệ thống vũ khí nhiệt, nhưng chữa trị xong nguồn năng lượng cũng không còn bao nhiêu."
"Huyễn thạch Pidgey cho em có thể kiên trì bao lâu?" Xích Linh đang tính giá trị cao nhất của Phượng Hoàng.
"Không rõ ràng, nó chỉ nói số lần, chưa nói thời gian." Sa Nặc Nhân nói.
Lại thêm một nhân tố không xác định, tình thế đã không cho phép bọn họ đắn đo nữa, lần này Hạt nhân là có chuẩn bị mà đến, muốn khiến bọn họ toàn quân bị diệt, mặc dù Sa Nặc Nhân có Phượng Hoàng trong tay, nhưng bi kịch nhất chính là, cậu! Không! Thể! Chạy!
Xích Linh cảm thấy đau đầu, nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Những người khác đang thảo luận tính khả thi của kế hoạch Xích Linh nói ra, Xích Kính đột nhiên nói: "Thời điểm đó cơ giáp của Nặc Nhân không thể giúp được gì sao?"
Iman chỉ lo Sa Nặc Nhân tiếp tục cất giấu cơ giáp, vội vàng nói: "Đã đến thời khắc sống còn, không phải ngươi vẫn không nỡ dùng cơ giáp chứ?"
Metz đứng ở trong buồng lái của An Trạch, âm thầm cắn chặt môi dưới, hận đến cơ hồ có thể nôn ra máu, cơ giáp kia rõ ràng là của hắn, lại bị Sa Nặc Nhân mạnh mẽ cướp đi!
Karni oa oa gọi lớn, "Nặc Nặc, tính mạng của ta đều giao cho ngươi!"
Ysaye cùng Tân Đức Lỗ: "..."
Sự tồn tại của bọn họ, là để trang trí sao?
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Xích Tông, Xích Linh mở miệng nói: "Suy đoán của ta chỉ là kết quả xấu nhất, Phượng Hoàng là đòn sát thủ cuối cùng, không thể lấy ra sớm như vậy, huống hồ mỗi lần khởi động nó đều tiêu hao năng lượng, không tới lúc nguy cấp, tốt nhất không cần lấy ra... Phượng Hoàng."
Xích Linh cuối cùng cũng chỉ muốn nói đừng gửi hy vọng vào Sa Nặc Nhân, cậu cũng chỉ mới 16 tuổi, hơn nữa không biết điều khiển cơ giáp! Gửi hy vọng vào cậu, còn không bằng tin tưởng chính mình!
Sa Nặc Nhân ngượng ngùng gãi mặt, biểu thị mình cái gì cũng không nghe thấy.
Mắt thấy đại quái vận đã đến gần, Xích Linh hỏi một câu cuối cùng, "Đều suy nghĩ kỹ chưa?"
"Lao ra đi! Làm con mẹ nó!" Công Ngọc Diễm hô to.
"Không đi ra ngoài, ở lại đây cũng chỉ có kết cục là chết." Bối Nhã cũng nói.
"Ta muốn đi ra ngoài! Không cần tới nữa! Quái vật nhiều lắm!" Karni hô gào.
Cuối cùng Xích Linh nhìn về phía Xích Kính cùng Cơ Thinh, bọn họ cũng phải tỏ thái độ mới được, nếu không thời điểm đó, nhân số còn lại đã ít, lại không đoàn kết, kia quả thực là đi chịu chết.
Cơ Thinh liếc mắt nhìn đại quân quái vật càng ngày càng gần, trong lòng run sợ nói: "Không, không có biện pháp khác sao?"
Ở đây là chết, đi ra ngoài cũng là chết, quả thực đều là đường chết!
Xích Linh tự động bỏ qua vấn đề ngu xuẩn của hắn, nhìn về phía Xích Kính, Xích Kính bỗng nhiên nói: "Xích Linh, thân thể của ngươi có thể sao? Có muốn giao Nặc Nhân cho ta hay không, lúc cần thiết sẽ chiếu cố hắn một chút."
Xích Linh lạnh lùng nói: "Không cần."
Sau đó quay người, hô to một tiếng, "Đồng ý đi ra ngoài, theo sau ta ra!"
Động năng Xích Tông toàn bộ khai hỏa, xông về phía màn ánh sáng!
Phá tan lực bài xích trong màn ánh sáng, cơ giáp phóng nhẹ qua, trước mắt đã là vũ trụ tối tắm, nguyên bản tinh hạm viễn trình dừng trước cánh cửa cực lớn từ lâu đã không còn thấy bóng dáng ánh đèn, quả nhiên đã gặp mai phục sao?!
Xích Linh không hề rời khỏi cánh cửa cực lớn quá xa, từ phía sau bay ra một đài lại một đài cơ giáp, chỉ cần còn có thể hành động, bọn họ đều lựa chọn đi ra, không ai nguyện ý ở lại làm bữa ăn cho đám quái vật bên trong cả.
Trải qua một phen tổn thất bên trong, nhân mã các nhóm tập trung lại, còn chưa tới 100 người, so với lúc đi vào đã tổn thất gần một nửa nhân số.
Mạng giả lập đế quốc lại có tín hiệu, tần số truyền tin của cơ giáp đã có thể sử dụng, Karni nhỏ giọng nói: "Hai chiếc tinh hạm đều không thấy..."
Không phải không thấy, mà là bị phá hủy, mảnh vụn còn trôi lững lờ trong vũ trụ chính là chứng cứ!
Trong khoảng không gian quá mức yên tĩnh này, ngoại trừ màn ánh sáng từ cánh cửa cực lớn và nguồn năng lượng trên người cơ giáp, cơ hồ đen kịt một màu. Sa Nặc Nhân cẩn thận từng li từng tí thả ra ý thức lực, ý thức lực lấy cậu làm trung tâm, bắt đầu lan ra bốn phía, căn bản không cần kiểm tra đã biết kết quả.
Cậu nhỏ giọng nói với Xích Linh: "Chúng ta bị bao vây, kẻ địch có một chiến hạm loại nhỏ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Xích Linh nhanh chóng suy nghĩ, Hạt nhân có thể trà trộn che giấu thân phận tới đây, chiếc chiến hạm loại này, phỏng chừng cũng là lâm thời mới mua, có thể không kinh động tới đế quốc mà tới nơi này, cho nên nói, hỏa lực chưa chắc mạnh bằng quân bộ, số lượng Hạt nhân hẳn là cũng không nhiều lắm.
"Vẻ ngoài chiến hạm kia ra sao?" Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân đã hoàn toàn chấn động rồi, cậu vừa mới dung ý thức lực tra xét lần nữa, "Rất... Rất tân..., rất tân tiến, cấu tạo cũng không giống với Đế quốc..."
Cậu nói không đúng lắm, chiến hạm trên tinh hệ này cấu tạo đều giống nhau, thế nhưng cái cậu thấy, là khi còn ở Liên bang...
Hiện tại tư duy của cậu rất loạn, không hiểu vì sao chiến hạm của tinh hệ Sông Hồng lại xuất hiện ở đây, có thể vẻ ngoài của nó không hoàn toàn giống với chiến hạm Liên bang, giống như là đồ phỏng chế...
Sa Nặc Nhân kinh hãi! Lẽ nào tinh hệ Bạch Ngân cách tinh hệ Sông Hồng rất gần? Văn minh nơi đó đã ảnh hưởng đến cách chế tác chiến hạm của Hạt nhân?!
Không thể, làm sao có thể, nếu quả thật gần như vậy, cậu sao lại chưa từng nghe người khác nhắc tới tinh hệ Sông Hồng? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.