Cho nên lúc Hoắc Khai Hà nói còn có việc quan trọng cần xử lý ở Cảng Thành, Tề Thắng Thiên cũng không tiếp tục giữ ông ta lại. Không giống cách đổi xử với Chu Hàn, cố sức giữ người. Giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến vậy, tuy nhiên Hoắc Khai Hà cũng không quá để tâm. Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ thân phận của Chu Hàn là gì, Tề Thắng Thiên đối xử khác nhau cũng là chuyện bình thường ở huyện. Huống chi, cho dù đổi lại là Hoắc Khai Hà, ông ta cũng sẽ dồn toàn bộ sự chú ý lên người Chu Hàn, nịnh bợ Chu Hàn thật tốt. Sau khi khách mời đã ra về hết, Tề Thắng Thiên cùng Chu Hàn quay lại nhà họ Tề, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống. “Người đâu, dùng gia pháp.” Tề Thắng Thiên chỉ một ngón tay vào Tề Họa Mi. Mặc dù lúc này có Chu Hàn tại đây, nhưng Tề Thắng Thiên lại chẳng chút quan tâm, tỏ vẻ nhất định phải xử phạt Tề Họa Mi thật thích đáng. Trên thực tế, ông ta cố ý làm cho Chu Hàn xem mà thôi. Mượn chuyện này để nói với Chu Hàn lòng trung thành của ông ta. Chu Hàn tỏ vẻ khó hiểu nhìn Tề Thắng Thiên, không biết ông ta đang có ý đồ gì. Tề Họa Mi lại không rên lên một tiếng, đứng yên tại chỗ, hiển nhiên là vào vai người bị đánh, bị mắng. Đường Minh Minh cũng quay về nhà họ Tề cùng Tề Họa Mi, nghe thấy Tề Thắng Thiên muốn dùng gia pháp với Tề Họa Mi, anh ta lập tức cảm thấy sốt ruột, nhưng lại không dám đụng chạm đến uy nghiêm của Tề Thắng Thiên. Tuy nhiên, anh ta lại không đành lòng nhìn Tề Họa Mi bị đánh. Rơi vào đường cùng, Đường Minh Minh cố hết sức nói: “Ông Tề, xin nghĩ lại.” Thấy Đường Minh Minh lên tiếng thay cháu gái mình, Tề Thắng Thiên giận không có chỗ phát, ông ta chỉ tay vào mặt Đường Minh Minh, vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Cậu nghĩ cũng hay thật, còn dám bảo tôi làm cái này, làm cái kia à?” “Chuyện của nhà họ Tề không liên quan đến cậu?” “Tiệc mừng thọ đã kết thúc, mau đi đi. Bây giờ nhà họ Tề muốn đóng cửa xử lý chuyện nhà.” Tề Thắng Thiên nói liên tục một hơi, có thể nói là “đã nể mặt lắm rồi”, Đường Minh Minh bị dọa đổ mồ hôi hột. Dù là kẻ ngu thì hiện tại anh ta cũng có thể nhìn ra được Tề Thắng Thiên đang tức giận, hơn nữa còn tức giận không nhẹ. “Ông Tề…” Đường Minh Minh còn định nói thêm gì đó, nhưng Tề Thắng Thiên lại trực tiếp ra lệnh cho bảo vệ nhà họ Tề đuổi Đường Minh Minh ra ngoài. Vẻ mặt Đường Minh Minh tràn đầy bất đắc dĩ, anh ta ầu sầu nghĩ cách, chợt có một bàn tay vỗ lên vai anh ta. Đường Minh Minh vô thức nhìn lại thì thấy đó là cha mình. Đường Minh Minh thoáng cái trở nên kích động, anh ta hô lên một câu với Đường Trường Não: “Ba, sao ba lại đến đây?”
Thấy thái độ của con trai vừa mừng vừa sợ, trong phút chốc Đường Trường Não cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Từ lúc nào mà con thấy ba lại tỏ vẻ vui mừng như vậy? Đây là lần đầu hả?” Nghe vậy, Đường Minh Minh lập tức lên tiếng giải thích: “Con trai thấy ba đương nhiên phải mừng rồi, đúng rồi, Tề Họa Mi gặp họa rồi.” Anh ta cố ý bày ra bộ dạng đồng cảm, nhưng Đường Trường Não chỉ liếc nhìn anh ta một cái, thờ ơ hỏi: “Người ta gặp họa thì liên quan gì đến con?” Dứt lời, Đường Trường Não đổi giọng: “Hơn nữa, ở tại nhà họ Tề thì Tề Họa Mi có thể xảy ra chuyện gì được? Con chạy theo quan tâm mù quáng như vậy để làm gì?” Biết con không ai khác ngoài cha, Đường Trường Não đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đường Minh Minh. Ông ta biết con trai mình thích đại tiểu thư nhà họ Tề. Có điều, nhà họ Đường so với nhà họ Tề quả thực cách xa vạn dặm. Cho nên Đường Trường Não cũng không vạch trần tình cảm của Đường Minh Minh đối với Tề Họa Mi, ông càng không đề cập đến việc này. Ông ta lo lắng chọc giận Tề Thắng Thiên, đến lúc đó e rằng sẽ liên lụy đến toàn bộ nhà họ Đường. “Được rồi, con về nhà trước đi. Ba đột nhiên nhớ ra có chút việc cần tìm ông Tề.” Trầm mặc một lát, cuối cùng Đường Trường Não lên tiếng đuổi con trai về. Nhưng Đường Minh Minh lại nhất quyết không đi, khiến Đường Trường Não tức nghẹn họng. Đường Minh Minh nhớ thương Tề Họa Mi, thế nhưng Tề Họa Mi lại là người nhà họ Tề. Còn Đường Trường Não lại nhớ thương kiếm Vọng Nguyệt, kiếm Vọng Nguyệt lại là đồ của nhà họ Tề, càng là báu vật trong lòng Tề Thắng Thiên. Tương tự, Tề Họa Mi cũng là bảo bối quý giá trong lòng Tề Thắng Thiên, tình cảm giữa ông cháu bọn họ vô cùng sâu đậm. Cũng chính vì thế, Tề Thắng Thiên nhất định sẽ không xử phạt nghiêm khắc Tề Họa Mi. Dù sao, sống trong gian nan khổ cực mới chết trong yên vui. Ông ta muốn nhắc nhở Tề Họa Mi, tránh để Tề Họa Mi lười biếng. Hào môn vô tình, Tề Họa Mi chỉ cần không cẩn thận một chút, rất có thể sẽ rơi vào vực sâu không đáy. Tề Thắng Thiên vẫn luôn lo lắng nếu như có một ngày ông ta xuống mồ, đến lúc đó cháu gái phải là sao bây giờ. Cho đến khi gặp Chu Hàn, Tề Thắng Thiên đã có ý định của mình. Trận gia pháp ngày hôm nay cũng chỉ là “diễn trò” cho Chu Hàn xem mà thôi. Lúc này đây, trong sảnh nhà họ Tề.
Tề Họa Mi bị người nhà họ Tề khống chế. Chu Hàn nhíu mày, đứng một bên lẳng lặng quan sát. Tô Hàm cũng sầm mặt, không biết rốt cuộc lão già Tề Thắng Thiên này muốn làm gì. “Không cần nương tay, đánh thật mạnh cho tôi.” Tề Thắng Thiên căn dặn thủ hạ, cứ như thật sự không xem Tề Họa Mi là người thân của mình vậy. Thái độ vô tình của ông ta làm Tề Họa Mi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng từ đầu đến cuối Tề Họa Mi cũng không lên tiếng. Bởi vì Tề Thắng Thiên đã sớm nói muốn dùng gia pháp xử phạt cô, Tề Họa Mi cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cho nên đương nhiên là cô sẽ không lên tiếng, ngoại trừ chịu đựng thì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng người của nhà họ Tề còn chưa xử phạt Tề Họa Mi thì Tô Hàm đã không chịu đựng được. Cô lên tiếng cầu xin thay cho Tề Họa Mi: “Ông Tề, ông làm vậy có phải hơi quá đáng không.” Thật ra Tô Hàm muốn nói Tề Thắng Thiên không để ý đến tình thân, nhưng lời đến bên miệng rốt cuộc lại thay đổi, dùng hai chữ “quá đáng” để thay thế. Tô Hàm vẫn có chừng mực. Cảm thấy thái độ cô khác thường, Chu Hàn quay đầu hỏi: “Sao vậy?” Tô Hàm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng Tề Họa Mi ôm anh, nhưng đó cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, em đã không so đo rồi, ông Tề cũng không cần thiết phải dùng gia pháp xử phạt cô ấy.” Tô Hàm hiểu, trong lòng cô hiểu rất rõ vì sao Tề Thắng Thiên phải đối xử với Tề Họa Mi như vậy. Thấy Tô Hàm có lòng thương xót, cố ý muốn giúp Tề Họa Mi, lúc này Chu Hàn mới lên tiếng: “Ông Tề, không nên.” Nghe vậy, Tề Thắng Thiên vội quay đầu nhìn Chu Hàn, khó hiểu hỏi: “Chu Nguyên soái, vì sao?” Dù sao thì chuyện Tề Thắng Thiên dùng gia pháp để xử phạt Tề Họa Mi vốn chỉ là làm cho Chu Hàn xem. Hiện tại Chu Hàn lại đứng ra nói giúp Tề Họa Mi, chỉnh bởi vì thế mới khiến Tề Thắng Thiên cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu. “Cô ta cũng không phạm sau lầm gì lớn, không cần phải phạt nặng như vậy.” Chu Hàn hờ hững nói, dừng một chút, anh đổi giọng: “Để tôi phạt, sao hả?” Chu Hàn vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên lập tức gật đầu đồng ý. Việc này chẳng khác nào ngầm cho Tề Thắng Thiên một bậc thang, đồng thời cũng cho thấy rõ Chu Hàn không muốn truy cứu chuyện này. Về phần Chu Hàn, anh nói phạt, hơn phân nửa là khách sáo mà thôi. Tề Thắng Thiên gật đầu, lúc này, Chu Hàn bước lên: “Tề Họa Mi, tôi phạt cô hẹn người nhà họ Bạch ra, tôi có chuyện quan trọng cần nói với họ.” Vốn Tề Họa Mi còn đang cảm thấy nghi hoặc, tò mò không biết Chu Hàn sẽ phạt mình như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]