“Đưa kiếm Vọng Nguyệt cho ông Tề.” Chu Hàn lên tiếng căn dặn. Nghe vậy Bạch Hổ ngớ ra, tuy nhiên anh ta vẫn làm theo. Kiếm Vọng Nguyệt vốn là chiến lợi phẩm mà anh ta cùng Chu Hàn lấy được trong suốt mấy ngày chiến đấu dưới mưa bom lửa đạn, trận chiến lần đó nhà họ Hào dùng đạn pháo oanh tạc, có bao nhiêu hung hiểm? Vốn dĩ Bạch Hổ có ý định xem kiếm Vọng Nguyệt là tín ngưỡng, không ngờ hôm nay Chu Hàn lại muốn đưa kiếm này cho Tề Thắng Thiên. Cho dù trong lòng có trăm ngàn lần không muốn thì Bạch Hổ cũng vẫn phải thành thật đưa tặng kiếm Vọng Nguyệt. Cho đến lúc này kiếm Vọng Nguyệt vẫn bị bao phủ bởi một lớp tro bụi, thoạt nhìn trong như một thanh kiếm rỉ sét, là thứ hàng phế phẩm. Nhưng thật ra, chỉ cần lau đi lớp bụi kia sẽ lộ ra thân kiếm chói sáng đến mức làm mù mắt tất cả những người có mặt tại đây. Đương nhiên Tề Thắng Thiên đã từng nghe danh kiếm Vọng Nguyệt, hôm nay vừa thấy, những hờn giận lúc trước phút chốc bị quét sạch. Đổi lại, ông ta vô cùng kích động, thiếu chút đã nhảy cẫng lên hoan hô. Chỉ có điều, vì thể diện, chứ không thì Tề Thắng Thiên đã mừng rỡ hét lên rồi. “Hừ, thứ phế phẩm gì vậy? Cũng không biết ngượng mà đem tặng.” Ông Nhạc nhịn không được lên tiếng trào phúng. Có ông ta mở đầu, mấy người ông Trần cũng phụ họa theo, liên tục lên tiếng châm chọc, nói rằng Chu Hàn đã gạt Tề Thắng Thiên. Chỉ có duy nhất một mình ông Cao là không nói tiếng nào, ông ta nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Vọng Nguyệt kia. Vẻ mặt kích động đến mức không nói nên lời. Chỉ có điều ông ta che giấu vô cùng sâu, trong tất cả những người ở đây, chỉ có Chu Hàn phát hiện sự kích động và tham lam trong mắt ông Cao. Chu Hàn chợt nhận ra ông Cao muốn chiếm kiếm Vọng Nguyệt làm của riêng, lúc này anh nhìn thẳng vào mắt ông ta, ý muốn trừng chết đối phương. “Ông Cao, ông xem thanh kiếm này đi, rất là bẩn, quả thực chẳng khác gì đồng nát.” Ông Trần thấy ông Cao mãi vẫn không lên tiếng trong khi ông Cao vốn là người mà bọn họ tin cậy, vì vậy ông ta vội vàng nói với ông Cao. Nhưng ông Cao vẫn im lặng như cũ, trong lúc ông Trần còn đang nghi hoặc, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đúng vậy, quả thực là kiếm mẻ.” Giọng nói vừa vang lên, cùng lúc đó một bóng người xuất hiện, vẻ mặt người kia tràn đầy kích động, cao giọng nói: “Kiếm Phá Quân.” Người kia vừa dứt lời, những người ở đây đều kinh hô một tiếng. Bọn họ không biết kiếm Vọng Nguyệt, nhưng lại biết rõ kiếm Phá Quân. Phải biết, kiếm Phá Quân vốn dĩ nổi danh khắp thế giới, trong giới thượng lưu đã sớm có lời đồn về nó. Chỉ có điều, rốt cuộc kiếm Phá Quân đang ở đâu thì không ai biết.
Hôm nay bọn họ lại có thể thấy được hình dáng thực sự kiếm Phá Quân. “Cái gì?” Ông Nhạc biến sắc, không dám tin hô lên một tiếng: “Kiếm Phá Quân?” Người đàn ông trung niên kia nhận ra đó là kiếm Phá Quân, lúc này đây ông ta chạy thẳng đến trước mặt Tề Thắng Thiên. Ông ta kính nể duỗi hai tay ra, hướng về phía Tề Thắng Thiên, vẻ mặt si mê hỏi: “Ông Tề, có thể cho tôi sờ vào thanh kiếm này không?” Thấy đối phương là người biết hàng, Tề Thắng Thiên gật đầu đưa kiếm cho ông ta. Đồng thời ông cũng liếc mắt nhìn, nhận ra lai lịch của đối phương. Người này không phải ai khác mà chính là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não. Đường Trường Não cẩn thận lau chùi kiếm Vọng Nguyệt từng chút một, dần dần một luồng sáng chói mắt lập tức làm mù mắt những người có mặt tại đây. Lúc này mấy người ông Trần đã hoàn toàn á khẩu, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người biết nhìn hàng lần lượt nối đuôi nhau, chen vỡ đầu chỉ để được nhìn kiếm Vọng Nguyệt một chút. Có người nói kiếm này có thể khiến cho vận khí của gia tộc hưng vượng, trấn giữ tiền tài trong nhà. Bên ngoài có thể một kiếm phá thiên quân, bên trong có vọng nguyệt nuôi dưỡng đời sau, cho nên kiếm này có hai tên. Gọi là kiếm Vọng Nguyệt, đồng thời cũng gọi là kiếm Phá Quân. Chỉ là người ta thường hay gọi nó là kiếm Phá Quân, bởi vì khả năng chiến đấu của nó quá mức bá đạo, khiến người trong thiên hạ phải thán phục. Thấy kiếm Phá Quân gây ra náo loạn, vẻ mặt Tề Thắng Thiên vô cùng hớn hở. Chẳng thèm ngó ngàng tới số lễ vật có giá trị liên thành mà mấy người ông Cao đưa tặng. Ông ta chỉ cần thanh kiếm Phá Quân này là đủ. Cha của Đường Minh Minh càng yêu thích kiếm Vọng Nguyệt hơn, đến mức không nỡ buông tay, ông ta hận không thể mang kiếm Vọng Nguyệt đi, không cần trả lại cho Tề Thắng Thiên. Tuy nhiên đây là chuyện không thể nào. Với vị thế của Tề Thắng Thiên tại Đài Sơn, đến nay vẫn chưa có ai dám đoạt đồ của ông ta. Cũng chỉ có đám người ông Cao, bốn vị lão thiên vương mới dám nói đùa vài câu với Tề Thắng Thiên. Đương nhiên đó là vì bọn họ đều là anh em thân thiết của Tề Thắng Thiên. Tình cảm của Tề Thắng Thiên cùng bốn vị lão thiên vương rất sâu sắc, chỉ bấy nhiêu thôi cũng để để bốn người ông Cao làm xằng làm bậy trước mặt Tề Thắng Thiên rồi. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Hàn đang định đưa mấy người Tô Hàm rời đi.
Nhưng Tề Thắng Thiên lại cảm thấy có lỗi với Chu Hàn, dù sao hôm nay cũng là một ngày tốt lành. Cho nên Tề Thắng Thiên hết lòng mời mọc, muốn giữ Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại dứt khoát từ chối. Hiện tại anh ta đã cho người chuyển năm vị đại chiến thần tại Võ Minh đi, ý định đưa năm người kia đến nhà họ Hoắc ở Cảng Thành tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng. Dù sao thì Tiết Minh Dương cũng phải về Cảng Thành để quản lý chi nhánh của tập đoàn Tô Thị. Thấy không giữ được Chu Hàn, lúc này Tề Thắng Thiên đành phải ghé vào tai anh thì thầm: “Chu Nguyên soái, vốn có một chuyện tôi không muốn nói, nhưng đến hiện tại xem ra không thể không nói.” Tề Thắng Thiên không chút do dự, lập tức hạ giọng nói: “Chu Nguyên soái, có phải ngài đã ăn Sinh Tức Đan của nhà họ Bạch đúng không?” Nghe vậy, trong mắt Chu Hàn lóe lên một tia nghi hoặc, lúc này anh hỏi ngược lại một câu: “Sao ông biết nhà họ Bạch?” Tề Thắng Thiên cũng không giấu diếm, lập tức đáp: “Bởi vì nhà họ Bạch ở Đài Sơn.” Nghe xong lời của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn lập tức rơi vào trầm mặc, đồng thời anh chợt nhớ đến đan dược mà lúc trước nhà họ Bạch đã tặng. Viên đan dược kia quả thật tên là Sinh Tức Đan. “Chu Nguyên soái, ngài yên tâm, việc này cứ để tôi lo.” Tề Thắng Thiên vỗ ngực cam đoan, ông ta cười tủm tỉm: “Hôm nay tôi sẽ phái người hẹn người của nhà họ Bạch ra, các người có thể nói gặp mặt nói chuyện.” Nghe vậy sắc mặt Chu Hàn hơi đổi, khó khăn nở nụ cười. Tề Thắng Thiên nhìn ra được tình cảm giữa Chu Hàn và Thanh Long, lúc trước ở Võ Minh, nghe Bạch Hổ cùng Thanh Long nói Chu Hàn có khả năng tự chữa thương, Tề Thắng Thiên lập tức nghĩ đến nhà họ Bạch. Bởi vì mấy năm trước nhà họ Bạch có luyện chế ra một viên đan dược, được gọi là Sinh Tức Đan, nghe đồn viên thuốc này có công dụng đáng kinh ngạc. Chỉ có điều nghe nói nhà họ Bạch đã đưa viên thuốc đó cho đại gia tộc ở Long Đô, cho nên Tề Thắng Thiên cũng chỉ có thể từ bỏ. Bằng không thì ông ta đã xông vào nhà họ Bạch, nói gì cũng nhất định lấy bằng được Sinh Tức Đan. “Đã như vậy, Chu Hàn xin quấy rầy một đêm.” Lúc này Chu Hàn liền nói một câu khách sáo. Tề Thắng Thiên cố ý tỏ vẻ tức giận, ông ta hờ hững nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, ngài nói vậy cũng quá khách sáo rồi, đừng nói một đêm, ngài ở cả đời cũng được.” Tề Thắng Thiên nịnh nọt: “Hay là tôi tặng ngôi biệt thự Tề Thị này cho ngài nhé?” Đương nhiên Chu Hàn sẽ không lấy biệt thự của ông ta, anh lập tức lắc đầu. Thấy thế, Tề Thắng Thiên cũng không biết nói gì thêm, đành ngậm miệng. Chu Hàn mang theo Tô Hàm cùng Bạch Hổ ở lại biệt thự nhà họ Tề, còn Hoắc Khai Hà thì khăng khăng từ chối, nhất quyết rời đi. Đối với Hoắc Khai Hà, Tề Thắng Thiên cũng chỉ giữ lại cho có mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]