“Nguyên soái yên tâm, lần này ông già tôi đây nhất định sẽ làm được.” Dứt lời, Tề Thắng Thiên cung kính nói: “Vậy thì tôi đi làm việc trước, Nguyên soái, xin cứ yên tâm chờ tin tốt.”
Vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên cũng không quay đầu lại lập tức rời đi.
Không phải ông ta lo lắng ở lại đây sẽ bị Chu Hàn trị tội, mà là lo lắng Chu Hàn sẽ bảo ông ta mang cháu gái của mình đi.
Đối với điều này, ông ta đương nhiên không đồng ý.
Rốt cuộc Tề Thắng Thiên nói cái gì cũng muốn để Tề Họa Mi ở lại bên người Chu Hàn, chỉ mong ở lại cả đời cũng tốt.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, Tề Họa Mi không quan tâm sau này sẽ gả cho ai, hoặc là bản thân cô ta có cái phúc phận gì.
Đều không bằng đi theo Chu Hàn, chỉ có đi theo Chu Hàn mới có tiền đồ.
“Ông quên mang theo cháu gái rồi.” Tô Khánh Đông hướng theo bóng dáng của Tề Thắng Thiên rồi hét lên một tiếng.
Mà Tề Thắng Thiên hơi hơi sửng sốt, lập tức chạy càng nhanh hơn, chính là giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Ba giờ chiều, nhóm Chu Hàn mới bước vào địa phận của Cảng Thành.
Kết quả đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại của bạn cũ.
“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài đang ở đâu?” Ông lão một tay sáng lập nên Võ Minh trong điện thoại lên tiếng cung kính hỏi Chu Hàn.
“Cảng Thành, tìm tôi có chuyện gì?” Chu Hàn hỏi lại một câu, trong mắt mang theo một tia tinh quang.
Xem ra ông lão này gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035529/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.