“Cứu về rồi?” Chu Hàn vui vẻ hỏi.
Hoắc Nghệ Tinh nghe vậy gật đầu: “Coi như kéo về từ quỷ môn quan.”
Nói xong, trên mặt Hoắc Nghệ Tinh rõ ràng hiện vẻ mệt mỏi.
“Lão Hoắc, ông vất vả rồi.” Chu Hàn khách sáo một tiếng.
Hoắc Nghệ Tinh vội vàng xua tay nói: “Không vất vả không vất vả, có thể dốc sức cho Nguyên soái là vinh hạnh của tôi.”
“Lão Hoắc quá lời rồi.” Chu Hàn khẽ mỉm cười.
Trong lúc vô tình, Chu Hàn đã trở nên khiêm tốn, chắc hẳn là ảnh hưởng từ đám người Hoắc Khai Hà.
Cùng lúc đó, Hách Lôi được Tô Hàm đỡ đã đi tới.
“Mẹ không sao chứ?” Chu Hàn vội lên tiếng hỏi.
Tô Hàm nghe vậy lắc đầu nói: “Bác sĩ nói chỉ là bị hoảng sợ.”
Hách Lôi tiếp lời bảo: “Con rể yên tâm, mẹ không sao.”
Chu Hàn gật đầu, thấy Hách Lôi không sao lúc này mới thở phào.
Sau đó Chu Hàn lập tức gọi mọi người: “Dẹp đường về nhà.”
Mới ra cửa bệnh viện, một bóng người mệt mỏi đi đến gần.
Chu Hàn chuyển ánh mắt, rõ ràng dừng trên người đối phương.
Người này không phải ai khác, chính là Tề Thắng Thiên không ngại thân phận quỳ xuống.
“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Tề Thắng Thiên cười híp mắt hỏi Chu Hàn.
“Có chuyện gì?” Chu Hàn hỏi lại, đôi mắt hơi híp.
Anh có thể nhìn ra, chắc chắn là ông già này tìm mình có việc.
Nhưng mà, lấy thế lực của Tề Thắng Thiên, chắc sẽ không gặp phải chuyện phiền phức gì.
“Có chuyện, đương nhiên có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035527/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.