Chương trước
Chương sau
Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, anh rất tức giận.
Mà Vô Kiểm lại tiếp tục đưa cho Chu Hàn xem tin tức gần đây nhất liên quan đến tập đoàn Tô Thị.
“Các nhân viên của tập đoàn Tô Thị đã đình công tập thể, tuyên bố rằng tập đoàn phải thay một chủ tịch có lương tâm khác, nếu không tất cả sẽ nghỉ việc ở tập đoàn Tô Thị.”
Xuống dốc không phanh.
“Là Tô Tam Cô làm sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, anh không ngờ rằng Tô Tam Cô lại tự cao tự đại như vậy.
Loại hành động tổn thương địch một nghìn tự thiệt hại tám trăm này mà cũng làm ra được, không biết là Tô Tam Cô có biết rằng khi bà ta kéo Tô Hàm xuống nước như vậy thì tổn thất đối với thanh danh của Tô Thị sẽ không thể nào cứu vãn được không.
Khi đó, cho dù bà ta có thành công thượng vị đi chăng nữa thì sợ rằng cũng sẽ không thể nào lập lại trật tự.
Tô Thị đi đến bước đường ngày hôm nay, có vẻ như đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
“Đúng vậy, chính là bà ta.” Vô Kiểm gật đầu rất mạnh, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Kẻ thù của Chu Hàn thì cũng chính là kẻ thù của Vô Kiểm.
“Được rồi, đừng vội thu thập bà ta.” Chu Hàn nén ngọn lửa tức giận trong lòng mình lại, chuyển sang chuyện khác: “Trước tiên cần phải tráo Hách Lôi và Tô Hàm ra, phải nhanh.”
Vô Kiểm nghe vậy cung kính gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Huyền Vũ, cậu ở lại chờ Tiết Minh Dương, Vô Kiểm và Bạch Hổ, Chu Tước.”
“Đợi người tiếp ứng quay lại, ba chiến thần nhất định phải bảo vệ họ thật tốt.”
“Tôi đi rồi sẽ quay lại.”
Nói xong Chu Hàn rời khỏi biệt thự, ngồi lên chiếc xe sang trọng rồi đi thẳng đến nhà họ Hoàng.
Nhưng trên đường đến nhà họ Hoàng, Chu Hàn bởi vì tâm sự trùng trùng nên không để ý tới con đường phía trước vẫn chưa hiện đèn xanh, mắt thấy sắp sửa tông vào một người qua đường.
Anh không hề chần chừ lập tức đánh mạnh tay lái, thô bạo bẻ lái cho chiếc xe ngoặt sang bên phải.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, chiếc xe ô tô hạng sang đã va chạm với một chiếc xe tải lớn.
Chiếc ô tô hạng sang của Chu Hàn bị đâm tới nỗi biến dạng, căn bản không còn chút hình dáng của một chiếc xe, chiếc xe tải lớn cũng dừng lại, cả ngã tư lập tức hỗn loạn.
May mà trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Chu Hàn đã kịp thời nhảy ra khỏi xe, lúc này mới giữ lại được cái mạng.
Nhưng anh không chỉ giữ lại được mạng của mình mà thậm chí còn không bị thương chút nào.
Ánh mắt Chu Hàn đảo qua chiếc xe tải lớn và mọi thứ xung quanh, thấy không có thương vong gì, lúc này anh mới xoay người dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.
Không đến nửa giờ, Chu Hàn đã xuất hiện trước cửa nhà cũ của nhà họ Hoàng.
Giờ phút này, toàn bộ ngôi nhà cũ của nhà họ Hoàng đã được bố trí thành linh đường.
Ngoài không khí nghiêm túc và trang trọng, nơi đây còn có mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Hàn có thể nhận ra được rằng cách đây không lâu nơi này nhất định đã xảy ra một trận huyết chiến.
Thậm chí hai bên trong trận huyết chiến là ai, Chu Hàn cũng có thể đoán được đại khái.
Chín mươi phần trăm là Thái Đại Cường và Hoàng Minh, chỉ là với đầu óc và năng lực của Hoàng Minh, e là anh ta không thể nào đấu lại Thái Đại Cường.
“Chu đại ca, anh đến rồi.” Gương mặt đẹp trai hào khí ngất trời của Chu Hàn vừa bước vào linh đường thì Hoàng Minh cũng vác khuôn mặt xanh tím ra chào hỏi.
Mặt của Hoàng Minh giờ phút này đã sưng lên rất to, nhìn có vẻ như bị đánh không nhẹ.
“À đúng rồi, Chu đại ca, cho anh này.” Hoàng Minh đột nhiên lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa xe đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn khẽ cau mày, có chút không hiểu Hoàng Minh có ý gì.
“Thái Đại Cường sai người tạo ra tai nạn xe hơi cho anh, muốn anh chết bất đắc kỳ tử.” Vẻ mặt của Hoàng Minh rất nghiêm túc, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đổi cách nói chuyện: “Thấy anh không có việc gì, có thể an toàn đến đây như vậy là tôi yên tâm rồi.”
Có vẻ như Hoàng Minh biết tất cả những chuyện này, nhưng tại sao cậu ta lại không nói trước cho mình?
Mặc dù trong lòng Chu Hàn nảy sinh nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhận lấy chiếc xe Hoàng Minh tặng mình.
Sau đó anh dùng tay vỗ mạnh vào vai Hoàng Minh rồi nói: “Mặt cậu bị ai đánh vậy?”
Hoàng Minh nghe vậy trong lòng rất cảm động, Chu Hàn đã hỏi như vậy thì có nghĩa là anh ấy sẽ ra mặt hộ mình.
“Ngoài Thái Đại Cường ra thì còn ai vào đây nữa.” Hoàng Minh lẩm bẩm vài tiếng, cả người trông rất buồn bực.
Chu Hàn nghe vậy liền mỉm cười, trong lòng nghĩ quả nhiên là như vậy.
Tất cả mọi thứ đều giống như anh đã đoán và nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Đi thôi, đi tìm Thái Đại Cường tính sổ.” Chu Hàn bơm máu cho Hoàng Minh: “Tôi sẽ trợ uy cho cậu.”
Hoàng Minh nghe xong lúc đầu có hơi sửng sốt, sau đó mới phục hồi lại tinh thần.
Dáng vẻ cô đơn buồn bực của anh ta thay đổi trong nháy mắt, cả người tràn đầy tự tin.
“Chu đại ca, Chu Nguyên soái, hôm nay tôi có thể nở mày nở mặt vì ba tôi không, có thể khiến ông ấy sáng mắt ra không…” Nói được nửa chừng, Hoàng Minh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Là nhờ cả vào anh đấy.”
Chu Hàn khẽ cười, gật đầu rồi đi về phía trước, Hoàng Minh cũng vội vã đi theo.
Chu Hàn cố ý đi thật chậm rãi để cho Hoàng Minh đi trước, còn mình sẽ theo sát phía sau.
Anh muốn dùng cách này để khiến cho Thái Đại Cường hiểu nhầm, sau đó hung hăng vả mặt ông ta.
Mà Hoàng Minh lúc này vẫn đang hăm hở đi trước, căn bản không hề phát hiện ra Chu Hàn đã tụt lại phía sau, bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vã.
“Ở ngay phía trước thôi, Thái Đại Cường đang uống trà với mấy người khác trong đó.” Hoàng Minh nói, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, anh ta vẫn tưởng rằng Chu Hàn đang sánh vai đi bên cạnh mình.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Hoàng Minh vô thức bỏ qua.
Bây giờ anh ta chỉ muốn làm một việc, đó là dạy cho Thái Đại Cường một bài học, tốt nhất là có thể đánh bại ông ta.
“Thái Đại Cường, ông còn dám uống trà sao?” Hoàng Minh dùng chân đá tung cánh cửa, khí thế hùng hổ đứng chặn ngay ở cửa ra vào. Vóc người mập mạp của anh ta trông rất cao lớn, đôi mắt nhỏ cũng đang cố gắng mở to.
Thái Đại Cường và các cổ đông lớn đang uống trà đều vô cùng sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn Hoàng Minh tràn ngập khinh thường.
Hoàng Minh vốn đang hiên ngang khí phách, nhưng khi thực sự đối mặt với bọn Thái Đại Cường thì lại câm như hến, không dám nói thêm gì.
Trước đó không lâu, Thái Đại Cường dẫn theo một đám thành viên cốt cán của ban quản trị đã dạy cho Hoàng Minh một bài học ngay tại chỗ này.
Thậm chí ngay cả đám con cháu nhà họ Hoàng và khách khứa đến chia buồn cũng đều bị đuổi đi.
Thế nên chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Minh ở lại trông coi linh đường, mà Thái Đại Cường cũng không vội vàng chơi chết Hoàng Minh, chỉ đưa người vào phòng trong uống trà, để lại Hoàng Minh đứng bên ngoài.
“Nhãi con, cậu vừa nói cái gì?” Khuôn mặt bóng loáng như mỡ lợn của Thái Đại Cường lập tức lóe lên.
Khuôn mặt dữ tợn của Thái Đại Cường đột nhiên vô cùng hung dữ, Chu Hàn thậm chí có thể cảm nhận được có chút dầu đang từ từ lăn xuống trên mặt ông ta.
“Tôi nói. Tôi nói…” Giọng của Hoàng Minh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ giống y hệt tiếng muỗi kêu, khiến người ta không nghe được chút nào.
“Ha ha ha.” Vẻ lúng túng của Hoàng Minh lập tức khiến cho các thành viên hội đồng quản trị cười ầm ĩ.
Thái Đại Cường là người cười suồng sã nhất, trong mắt của ông ta, Hoàng Minh chẳng khác gì một con heo non nớt mà ông ta có thể hoàn toàn tùy ý giết thịt.
“Các người đừng cười nữa, không được cười…” Hoàng Minh khó khăn lắm mới có được dũng khí, nhưng khí thế này từ đầu đến cuối đều không cứng rắn nổi.
Ngay cả bản thân Hoàng Minh cũng không ngờ rằng sự sợ hãi của anh ta đối với Thái Đại Cường lại mạnh mẽ đến vậy, ngay cả khi có Chu Hàn đứng sau trợ uy mà anh ta vẫn sợ hãi đến mức này.
Hoàng Minh lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ với Chu Hàn, nhưng lúc này, ngoại trừ cảm giác tội lỗi sâu sắc với Chu Hàn ra thì tất cả những gì anh ta còn chỉ là nỗi sợ hãi đối với Thái Đại Cường và các thành viên hội đồng quản trị.
“Tôi nói này cậu Hoàng, cậu có muốn đi đánh thức ba mình để ông ta tìm mẹ cậu cho cậu bú chút sữa không.”
“Nhưng mà mẹ cậu vẫn chưa tìm thấy còn ba cậu thì đã chết rồi, thật là một đứa trẻ đáng thương.”
“Cậu Hoàng thực sự đáng thương. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thanh niên giàu có lại thảm đến như vậy.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thái Đại Cường, một đám cổ đông lập tức buông lời chế nhạo Hoàng Minh.
Hơn nữa từng câu từng chữ đều sắc bén như một con dao chọc thẳng vào trái tim của anh ta.
Phải biết rằng nơi này là đám tang của Hoàng Mộc Xuân, thế nhưng Thái Đại Cường lại dẫn theo một đám người tới đây làm càn.
Dù là ai thì cũng không thể chịu được nữa, nhưng Hoàng Minh vẫn cúi đầu như cũ, hai tay gắt gao nắm chặt, không rên một tiếng nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.