Ngày ký hợp đồng, Andre thân chinh bay thẳng đến Tokyo từ New York, còn dẫn theo cả một vị luật sư. Shuusuke tỉ mẩn nghiên cứu bản hợp đồng này suốt một hồi liền, mãi một tuần sau, kế hoạch cho sự nghiệp thể thao của Shinichi mới được song phương cùng nhất trí, chót cùng trên giấy cũng đã đầy đủ chữ ký.
Ở đội bắn của Shuusuke còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành, trước khi rời nhà ông thấy Shinichi đang nằm im re trên giường, bèn gõ cửa rồi tiến vào phòng, ngồi bên giường đứa con, ông đưa tay vuốt vuốt nửa mái đầu thòi ra bên ngoài chăn của Shinichi.
“Shinichi, nói bố nghe sao con lại không đi học?”
“Con không phải đã nghỉ học rồi hả bố?” Giọng Shinichi buột ra rầu rĩ.
“Nhưng mà một khi visa đã xong, con sẽ rời khỏi Nhật Bản. Theo tính cách con thì, con sẽ về trường tranh thủ ở bên mấy đứa bạn tốt, có thể nán được bao nhiêu ngày thì nán bấy nhiêu.”
“Yên tâm đi, ông bố ạ. Con chỉ là có chút chịu không nổi cảnh từng người một nói lời từ biệt con, chưa kể sẽ còn mấy cái lời mùi mẫn gì gì đó nữa. Đến lúc đó nước mắt nước mũi lại tèm nhà tèm nhem, khó coi lắm ~”
Shuusuke vỗ vỗ Shinichi, ông mong mỏi, con ông không phải chỉ vì ông mà quay lại sân bắn, rời đi nơi chốn nó đã sống suốt mười sáu năm qua, và chia lìa với số bạn bè bao lâu nay nó quen biết.
Khi tiếng khép cửa của bố vang lên rồi, Shinichi vớ lấy di dộng ở tủ đầu giường, gọi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-bong-toi/1264805/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.