Chương trước
Chương sau
- Nếu đã vô duyên cũng không cần cưỡng cầu, đi thôi.

Người kia ảm đạm cười, buông lỏng ngón tay, Huyết Bồ Đề như thiểm điện bắn ra, không gian răng rắc một tiếng vỡ tan, khi Huyết Bồ Đề lướt qua dễ dàng đụng vỡ, chỉ nháy mắt sau nó đã bay vào trong tay Linh nhi.

Nó vừa rơi vào trong tay Linh nhi, ngay lập tức bao phủ lấy mẹ con nàng, xem ra nó không sợ người trẻ tuổi thần bí kia, nhưng lại sợ hắn đột nhiên đối phó hai mẹ con Tử Huyên.

Nhìn thấy cảnh này người kia bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt thoáng đổi nhìn qua Thần Dạ, vẻ sáng rọi khác thường rất nhanh thoáng hiện…

Trong lòng Thần Dạ chợt yên ổn trở lại.

Rốt cục đã lấy được Huyết Bồ Đề tới tay, mà người kia hiển nhiên đã không còn ý định tiếp tục cướp đoạt, cuối cùng Tử Huyên có thể mượn nhờ lực lượng của Huyết Bồ Đề tiêu trừ uy hiếp của Tà Tâm Chủng.

Nhìn thấy ý tứ trong mắt Thần Dạ, người kia không nhịn được cười to một tiếng.

- Chuyện tới bây giờ cuối cùng đã giải quyết xong phân nửa tâm nguyện, tuy rằng làm cho người ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng đã nằm trong dự đoán.

Người kia lại hờ hững cười nói:

- Còn phân nửa tâm nguyện, Thần Dạ, phải xem ở ngươi, nếu Huyết Bồ Đề đã nằm trong tay ngươi thì nên tranh thủ giữ chắc, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng.

Nghe vậy Thần Dạ chợt căng thẳng.

Bên trong Linh Hồn Giới, Tiêu Hàn Thủy đã tự nói với hắn người trẻ tuổi thần bí kia theo đuổi chính là vô thượng chi đạo, đã siêu việt thiên địa này.

Có lẽ Huyết Bồ Đề có thể giúp được hắn hoàn thành giấc mộng, nhưng hiện tại hắn lại không lấy được Huyết Bồ Đề.

Phu thê Phong Ma đều thay đổi sắc mặt, họ cũng từng đi qua Linh Hồn Giới, đều nghe được lời nói của Tiêu Hàn Thủy trước khi rời đi.

Siêu việt thiên địa này, bọn họ chưa từng dám nghĩ qua nhưng lại bị người trẻ tuổi thần bí kia xem là tâm nguyện, nhưng cũng đã không phải người ngốc nói mê, bởi vì người kia đã có được tư cách như thế.

Nhưng bây giờ phần tâm nguyện kia lại rơi lên đỉnh đầu Thần Dạ, điều này mang ý nghĩa gì phu thê Phong Ma hiểu thật rõ, hai người nhìn qua Thần Dạ mang theo vẻ lo lắng cùng ngưng trọng vô cùng.

- Đem Huyết Bồ Đề mang theo trên người, ba ngày sau máu của Tà Đế trong Tà Tâm Chủng sẽ tự động bị Huyết Bồ Đề hấp thu, như vậy Tử Huyên cô nương sẽ bình yên vô sự, điểm này các ngươi yên tâm.

Người trẻ tuổi thần bí lại nói cho Tử Huyên nghe phương pháp sử dụng Huyết Bồ Đề chính xác.

- Ngoài ra Huyết Bồ Đề tùy thời tùy lúc sẽ tản mát ra năng lượng độc đáo của nó, các ngươi nếu có thể hấp thu sẽ có trợ giúp thật lớn trong võ đạo, các ngươi phải tranh thủ nắm giữ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ…

- Ngàn vạn lần đừng nên nóng vội, Thần Dạ, ngươi hiểu được Huyết Bồ Đề là đồ vật như thế nào, dù bản thân ta cũng không nắm chắc có thể hiểu được rõ ràng lực lượng của nó, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng có thể đem nó cắn nuốt!

Nói xong những lời này người kia còn có vẻ luyến tiếc, đưa mắt nhìn nhìn Huyết Bồ Đề không nhịn được cảm thán:

- Quả nhiên là Hỗn Độn Thể, cũng chỉ có Hỗn Độn Thể cùng Hỗn Độn khí tức, Hỗn Độn lực mới có thể hấp dẫn được Huyết Bồ Đề, mưu đồ vô số năm, dùng hết thủ đoạn vẫn thất bại trong gang tấc, chẳng lẽ đây là do trời định?

Hít sâu một hơi, Thần Dạ đang định hỏi thăm đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt người kia biến thành vô cùng dữ tợn.

- Cho dù là trời định, cuộc đời ta đã theo đuổi mục tiêu siêu việt thiên định, khiến cho ngươi phải vận hành dưới ý định của ta, há cho phép ngươi chúa tể vận mệnh của ta!

- Cho dù đã trải qua vô số năm tháng ta vẫn chưa từng thành công, nhưng ta có thể cảm ứng được ngươi đang cảm thấy sợ, cho nên đang tính trăm phương ngàn kế ngăn cản ta đúng không?

- Ha ha, thiên đạo bất công, lại không thể can dự thế gian này vận hành, ngươi làm như thế có phải đã làm trái ngược, theo điều này mà nói ta đã thắng. Ta đã có dự cảm lần này phải cho ngươi trả giá thảm thống, ha ha…thật thống khoái ah!

Hắn đột nhiên cất tiếng cười to khiến mọi người trợn mắt há hốc nhìn trân trối.

Trong tiếng cười to vang xa, người kia liếc mắt nhìn Thần Dạ thật sâu sau đó thân thể đột nhiên biến mất không thấy.

Sau khi hắn rời đi, không gian nhẹ nhàng run rẩy lên.

Mọi người không tự chủ được trầm mặc xuống, người kia gây ra rung động quá mức đối với mọi người, dù là ai cũng chưa từng dám nghĩ đến.

Có thể làm cho thiên đạo kiêng kỵ, có thể uy hiếp được thiên đạo phải bất đắc dĩ sử dụng thủ đoạn ngăn cản, trên thế gian này ngoại trừ người trẻ tuổi thần bí kia còn có người nào?

Thật lâu sau Phong Ma thở hắt ra một hơi nặng nề:

- Thần Dạ, ta quyết định bế quan luyện hóa thiên đạo lực mà sư tôn lưu lại.

- Ta cũng vậy.

Vẻ mặt U Nhi càng thêm ngưng trọng, chẳng những là nàng, nhóm người Diệp Thước cũng phi thường trầm trọng.

Thần Dạ im lặng, chỉ chốc lát lại nhìn qua đám người Du Thiên Hải quát:

- Cút!

Hiện tại đã lấy được Huyết Bồ Đề tới tay, nhóm người Du Thiên Hải ở trong mắt Thần Dạ cũng không còn nhấc nổi sóng gió.

- Bọn hắn đã biết tin tức về Huyết Bồ Đề, khó đảm bảm sẽ không đem tin tức này truyền ra, lỡ như tập hợp toàn bộ võ giả trong thiên hạ hoặc là Tà Đế Điện…

Thần Dạ khoát tay nói:

- Có người trẻ tuổi thần bí kia ra tay, làm sao có ai có thể đến quấy rầy chúng ta.

Nghe vậy mọi người lại trầm mặc xuống.

Người trẻ tuổi thần bí kia đã nói đem nửa tâm nguyện khác đặt lên người Thần Dạ, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.

- Mọi người đừng lo lắng, đã có Huyết Bồ Đề trong tay…

Thần Dạ ra vẻ thoải mái cười nói:

- Phong Ma huynh cùng U Nhi luyện hóa thiên đạo lực cũng không cần quá gấp gáp, sau này hãy thực hiện vẫn chưa muộn, hơn nữa ta cũng không tán thành các ngươi đi luyện hóa thiên đạo lực từ trong truyền thừa.

Thần sắc hai người cũng thoáng buông lỏng, ý tứ của Thần Dạ họ đều hiểu được.

Bởi vì truyền thừa cũng xuất từ bốn vị đại đế, mà năm xưa cả bốn vị đại đế cũng không thắng được Tà Đế, như vậy họ nhận truyền thừa cũng không cách nào siêu việt được hắn!

Ba ngày sau, trong Dạ Minh.

Trên ngọn núi hùng vĩ, Thần Dạ đứng thẳng, cuồng phong thổi quét, khí tức sắc bén lại đem không gian như bổ ra làm hai, dọc theo hai bên thân thể hắn.

Tâm tình của Thần Dạ thật tốt, hiện tại máu của Tà Đế ở trong Tà Tâm Chủng đã hoàn toàn bị hóa giải, rốt cục không cần lo lắng Tử Huyên bị Tà Tâm Chủng phát tác mà gây ra đại họa không thể thừa nhận.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, tận sâu trong ánh mắt của Thần Dạ vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

- Thần Dạ, còn chưa đầy một năm đã đến kỳ hạn, mọi người đều bế quan, huynh làm sao vậy?

Tử Huyên hỏi thăm, nàng không biết vì sao Thần Dạ không cùng mọi người bế quan, trong lòng vô cùng lo lắng lại kỳ quái.

Thần Dạ không trả lời, chỉ nghiêng người nhìn xuống sau núi.

- Phụ thân, nương!

Không qua bao lâu, một thiếu nữ nhẹ nhàng bay vút tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.