Chương trước
Chương sau
Phá Diệt đao!

Đang mang chói mắt giống như tia chớp, lướt một cái liền vọt tới đỉnh đầu của Đằng Giao, chợt nộ trảm mà xuống, cùng lúc đó thanh âm long ngâm kinh thiên vang lên, Thần Dạ toàn thân cao thấp đều đang ở trong bao phủ của mặc lục sắc quang trạch.

- Bách Chiến quyết, Ngọc Long hóa song tí!

Mặc lục sắc quang trạch sáng chói đột nhiên ngưng hình, hóa thành hai đầu Ngọc Long giống như hộ tí dán chặt lên hai tay của Thần Dạ, trận trận long ngâm, song quyền phảng phất như hai đầu cự long oanh kích ra ngoài.

Tiến công nhanh đến kinh người, tốc độ cực nhanh, nửa điểm đường sống né tránh của Đằng Giao đều không có, huyền khí toàn thân giống nhu lợi tiễn dữ dội lao đi, ở bên ngoài thân thể hóa thành một đạo lại một đạo phòng hộ cường đại.

- Bồng bồng bồng!

Mắt thấy công kích bị ngăn cản, tựa hồ cũng không khiến cho thương thế của Đằng Giao càng thêm nghiêm trọng, Thần Dạ nhưng một chút cũng không sợ, bàn tay vừa nhấc, trong lòng quát khẽ:

- Thiên Địa Hồng Hoang tháp!

Thiết tháp khổng lồ kia giống như là vẫn thạch hướng về phía Đằng Giao liền là đập phá xuống.

Lực lượng cường đại như vậy, Đằng Giao mặc dù không có ngăn cản công kích của Thần Dạ nhưng lại không cách nào tiếp hận được lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang tháp, ở dưới va chạm, thân ảnh của Đằng Giao liên tiếp lùi về phía sau, một ngụm máu tươi lại là phun ra.

- Vào đi cho ta!

Thần Dạ nhất thời quát lên, tâm thần vừa động, Thiên Địa Hồng Hoang tháp bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hấp lực cường đại liền là gắt gao kiềm chế lấy Đằng Giao, lần này lão liền không có bất kỳ khả năng còn sống nào.

Liền cũng ở vào lúc này, hai cái đồng tử của Thần Dạ đột nhiên co lại thật chặt, có vẻ chấn kinh hiện lên.

Cuối đại điện, ở ngoài bao phủ của Cổ Đế điện, vị Thái Hạo môn chủ Dương Tuất nhìn như gần đất xa trời kia tùy thời đều sẽ hồn quy địa phủ, ở lúc này liền than một tiếng, chợt thân ảnh kia giống như là quỷ mị, thế nhưng mạnh mẽ xuyên thấu trói buộc của Cổ Đế điện mà từ bên ngoài đi vào.

Đồng tử của Thần Dạ vì đó mà căng thẳng, Dương Tuất này là người thứ nhất có thể không nhìn đến kết giới của Cổ Đế điện mà Thần Dạ nhiều năm như vậy mới gặp qua.

Mắt thấy như vậy, tâm thần của Thần Dạ lần nữa vừa động, quang mang của Cổ Đế điện nhanh chóng thu nạp, trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu Dương Tuất, cùng một thời gian, hắn thân hóa lợi tiễn hướng về phía Đằng Giao đang kháng cự với Thiên Địa Hồng Hoang tháp mà bạo xạ ra ngoài.

Lão gia hỏa này hôm nay không thể không chết!

- Tiểu huynh đệ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a!

Dương Tuất khẽ than, tựa như có lẽ đã chạm trúng được quỹ tích của Cổ Đế điện, trói buộc của cái này đối với hắn mà nói lại không có một điểm tác dụng, chỉ là một sát na, hơi hơi động một cái rõ ràng lại đem Đằng Giao mang theo ra ngoài.

Dương Tuất này chẳng những là cao thủ mà Thần Dạ bao năm qua gặp đến đầu tiên phá vỡ phòng ngự của Cổ Đế điện, đồng thời cũng là người thứ nhất từ dưới bao phủ của Thiên Địa Hồng Hoang tháp cứu được người.

Phần tu vi cùng thực lực này thật sự là đáng sợ, không hổ là cao thủ cảnh giới Tôn Huyền bát trọng.

Nhưng cho dù là như vậy cũng đừng mong cứu được Đằng Giao, lão gia hỏa này chết chắc rồi.

- Ngâm!

Thanh âm long ngâm dữ dội vang lên, song còn không đợi Thần Dạ có điều cử động, một đạo tử sắc thân ảnh đã ở phía trước Dương Tuất cùng Đằng Giao, vẫn là nhẹ nhàng hời hợt mà động, bàn tay trắng nõn nhỏ dài phách về phái lồng ngực của Dương Tuất.

- Tiểu Huynh đệ, cô nương, lão phu không có ý tứ là địch của các ngươi!

Nói rất bình thản nhưng xuất thủ lại là lôi đình vạn quân, Dương Tuất có thể cảm ứng được lực lượng ẩn hàm ở bên trong một chưởng kia của Tử Huyên, nếu như hắn dám có nửa điểm nương tay, như vậy một kích kia rất có thể sẽ để cho Dương Tuất hắn trọng thương.

Lúc song chưởng chạm nhau, không gian nhất thời mơ hồ bóp méo xuống, sắc mặt của Dương Tuất không khỏi liền biến đổi, hắn rõ ràng nhìn thấy dưới một chưởng này, nữ tử đối diện kia vẫn còn là thoải mái, một cái tay còn lại kia của nàng thò ra nhanh như tia chớp liền ở trước mắt hắn sinh sôi đem Đằng Giao mang đi.

- Người chúng ta muốn giết, chỉ bằng ngươi còn không giữ được!

Bắt Đằng Giao, Tử Huyên lắc mình lui về, đồng thời bàn tay chấn động, lực lượng cường đại trực tiếp đem Đằng Giao chấn thành trọng thương, rồi sau đó vung tay ném về phía dưới Thiên Địa Hồng Hoang tháp.

Lần này Đằng Giao không có nửa điểm phản kháng, dễ dàng bị Thiên Địa Hồng Hoang tháp bắt vào, ngay sau đó thanh âm thê lương vang dội đại điện.

- Các ngươi...

Dương Tuất không khỏi giận dữ, tuy trong lòng của hắn cũng không có ý tứ là địch với Thần Dạ cùng Tử Huyên, nhưng Đằng Giao thủy chung là Đại trưởng lão của Thái Hạo môn, càng là bị mang đi ở trước mắt hắn, thân là nhất môn chi chủ, Dương Tuất không cách nào không giận.

- Ha hả, Dương lão ca, không nghĩ tới trong bốn người chúng ta, ngươi mới là người đứng đầu, lại giấu diếm sâu như vậy, ngay cả ta cũng là bị giấu diếm rồi.

- Bạch Vũ Trì!

Ánh mắt của Dương Tuất nhẹ nhàng co lại, nghiêng nhìn Bạch Vũ Trì ở bên ngoài đại điện đi vào, hắn hơi hơi thu hồi lửa giận trong lòng, thản nhiên nói:

- Thật là vẻ vang cho kẻ hèn Thái Hạo môn ta, trước có Phương Diêm, Bạch Vũ Trì ngươi cũng đến rồi!

- Không cùng ngươi chào hỏi trước một câu liền đã đến, thật là không có ý tứ a, Dương lão ca!

Bạch Vũ Trì cười tiêu sái mà đi vào, vừa đi vừa cười nói:

- Dương lão ca, đều là người mình, ngươi cũng đừng tức giận!

- Người mình, lão phu nhưng đảm đương không nổi!

Dương Tuất hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi đừng nói nhanh như vậy!

Bạch Vũ Trì khoát tay áo nói:

- Phương Diêm đến nơi này làm cái gì, ngươi biết rõ, Đằng Giao làm cái gì, trong lòng ngươi hản là cũng rất rõ ràng, Dương lão ca, chẳng lẽ Bàng Tông thân là Thiếu môn chủ, địa vị ở Thái Hạo môn các ngươi liền là như vậy sao, nếu như vậy mà nói, ta đây liền không khách khí, Thính Nhất lâu rất hoan nghênh Bàng Tông gia nhập, hơn nữa ta nhưng có hứa hẹn, địa vị của ngươi nhất định ở chỗ này sẽ càng tăng lên, càng thêm kiên cố!

- Bạch Vũ Trì!

Dương Tuất gầm lên, dám ở trước mặt Thái Hạo môn hắn, ở trước mặt hắn mượn hơi Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, song, giận thì giận, trong lòng Dương Tuất rất rõ ràng, tao ngộ lần này mà Bàng Tông gặp phải là cái gì.

Sau khi trầm mặc một lát, Dương Tuất nhìn về phía Bàng Tông nói:

- Bàng Tông, ngươi có ý tứ gì?

Bàng Tông còn chưa nói chuyện, Thần Dạ tiến lên trước một bước, đối mặt với Dương Tuất, lạnh lùng hỏi:

- Bản thân ta muốn hỏi Dương môn chủ một chút, ngươi lại là có ý gì?

Mi già của Dương Tuất vừa nhấc, nhìn chằm chằm vào Thần Dạ nói:

- Nếu như lão phu đoán không sai, ngươi chính là thanh niên đại phóng dị thải ở bên trong truyền thừa chi địa đúng không? Nói đến cái này, lão phu còn phải đa tạ ngươi, nếu không Thái Hạo môn ta không chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, lần này Bàng Tông đúng là nhận thức được một ít bằng hữu rất tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.