Chương trước
Chương sau
- Sau khi thấy rõ, ngươi lại cùng ta hảo hảo trò chuyện!

Lúc này cả quảng tràng đều là yên tĩnh vắng vẻ.

Không ai sẽ nghĩ đến lấy thực lực của Toàn Triệu Tiên dĩ nhiên dưới một kích đã thua ở trong tay của người thanh niên xa lạ này. Nếu như không phải còn hữu dụng, Toàn Triệu Tiên nói vậy cũng không ai sẽ hoài nghi đường đường Tà Dương Môn Hữu Phong chi chủ chi e sẽ thập phần nghẹn khuất mà chết ở trong tay của một người thanh niên.

Tròng mắt của Kiền lão đều muốn rớt ra ngoài. Từ đầu đến giờ hắn dều tin tưởng Thần Dạ sẽ là đối thủ của Toàn Triệu Tiên, nhưng đồng dạng cũng không có nghĩ tới sẽ dễ dàng như thế.

Cách đó không xa, Nguyễn Tiêm Hủy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng bất chợt nhìn về phía Phương Đông Lưu, hắn lúc này không tự giác chậm rãi gật đầu, xem ra rất là hài lòng.

Cảm giác được Nguyễn Tiêm Hủy đang nhìn mình, Phương Đông Lưu nhàn nhạt cười nói:

- Sư muội, ngươi chớ nên vui vẻ quá sớm. Người thanh niên này cố nhiên thực lực phi phàm, nhưng nguy hiểm bên trong Nhất Tuyến Thiên không phải dễ dàng như vậy liền vượt qua được. Huống chi còn phải mang theo Nhiên nhi sống sót rời khỏi.

Nghe vậy ánh mắt Nguyễn Tiêm Hủy hơi chăm chú, nhưng chợt nhẹ giọng cười nói:

- Môn chủ đại nhân không ngại cùng ngươi nói một câu. Thành thật mà nói lần đầu tiên khi ta gặp được hắn, trong lòng ta đã tin tưởng vững chắc rằng hắn nhất định có thể đem Nhiên nhi sống sót đưa ra. Ngươi cảm thấy điều này có chút buồn cười, nhưng đây là sự thực.

- A!

Phảng phất như những lời này có ma lực cực lớn, Phương Đông Lưu không ngờ bỗng chốc xoay người nhìn về phía Nguyễn Tiêm Hủy. Trong thần sắc có một tia bức bách thập phần rõ rang hiện ra.

Nguyễn Tiêm Hủy cho rằng Phương Đông Lưu có thần tình như vậy là bởi vì tin tức Trưởng Tôn Nhiên có thể cứu chữa mà phát sinh. Bởi vậy cũng chưa có suy nghĩ nhiều, nàng cười nói:

- Không phải, bản năng cảm ứng của một nữ nhân mà thôi, Môn chủ đại nhân không cần ôm hi vọng quá lớn!

Phương Đông Lưu nhất thời che giấu tâm tình trong lòng, cũng là cười nói:

- Không thể phủ nhận có đôi lúc giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn xác. Do đó, bản tọa rất tin tưởng mấy lời nói kia của ngươi. Hi vọng người thanh niên đó không nên khiến chúng ta thất vọng mới đúng.

Mà lúc này Thần Dạ ở trước người Toàn Triệu Tiên, hắn đang chắp hai tay sau lung lẳng lặng chờ đợi đối phương.

Ánh mắt của mọi người đều ở trên người hắn, không ngoài Phương Đông Lưu và Nguyễn Tiêm Hủy ra, còn lại trong ánh mắt của chúng nhân lại không còn chút hận ý nào, thay vào đó hết thảy đều là kính nể, thậm chí kinh sợ.

Bạch Hâm đặc biệt như vậy. Hắn đã xem toàn bộ oán hận đối với Thần Dạ đều chon chặt thật sâu ở trong lòng. Một người có thể dễ dàng đánh bại cao thủ Địa Huyền cửu trọng cảnh giới, hắn không nổi dậy được nửa điểm oán hận, bởi vì hắn biết bản thân suốt đời đều không thể đem cổ hận ý này phát tiết đến trên người đối phương.

Nếu không thể phát tiết, như vậy Bạch Hâm cũng chỉ có thể ẩn nhẫn xuống, bằng không hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Tiểu tử ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì đối với bổn tọa.

Sau một lát, Toàn Triệu Tiên đã tán đi công pháp, trong ánh mắt nhìn về phía Thần Dạ, ánh mắt ấy hầu như là muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Đều sống nửa đời người rồi còn không biết nói vậy chứ?

Thần Dạ thản nhiên nói, hàn ý trong giọng nói không chút nào giảm bớt qua.

Thần sắc Toàn Triệu Tiên run lên:

- Người thanh niên…

- Hảo hảo trò chuyện nha!

- Công tử!

Vẻ mặt ngạo khí cùng hận ý lúc trước của Toàn Triệu Tiên nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Hắn biết hiện tại người thanh niên trước mặt này có thể sẽ không giết hắn. Thế nhưng nếu chọc tức đối phương mà nói, vậy kiếp này chính mình đều muốn sống không được, muốn chết chả xong. Thậm chí càng chịu dằn vặt nhiều hơn.

Hôm nay tu vi của Thần Dạ không chỉ đạt được Địa Huyền cảnh giới, càng vào lúc trùng kích Đại Huyền triệt để luyện hóa Đại Âm Tà Ma Vương lưu lại thôn phệ chi lực.

Sau khi luyện hóa cổ lực lượng thôn phệ kia đã hoàn toàn cùng huyền khí của bản thân hắn tương dung với nhau cùng một chỗ. Tuy hai mà một, do đó, năng lượng huyền khí của hắn đã biến tướng thành hỗn loạn, thôn phệ lực lượng.

So với lúc đó lực lượng thôn phệ tự thành một thể, hiện tại lực đạo thôn phệ tự nhiên là yếu ớt hơn rất nhiều. Có lẽ có một chỗ tốt khác đó chính là không đâu không có. Đồng thời cũng càng thêm tinh thuần.

Mượn lực lượng thôn phệ thần kỳ cùng với sự cường hãn của nhục thân, còn có long khí tồn tại, nhờ đó mới lấy tu vi vừa vào Địa Huyền cảnh giới dưới một chiêu đánh bại Toàn Triệu Tiên đối với nội tình của mình không biết chút nào. Đối với Thần Dạ mà nói cũng không quá mức khó khăn.

Đương nhiên đây là do Toàn Triệu Tiên quá mức tự cao, bằng không mà nói, một trận chiến này, Thần Dạ ngay cả có thể thắng lợi cũng phải nỗ lực đại giới tương xứng. Chỉ tiếc bất luận sự tình nào cũng đều không có nếu như. Toàn Triệu Tiên hiện tại thất bại, phải thừa thụ hậu quả do hắn nhục mạ Trưởng Tôn Nhiên.

Ngày xưa, lưc lượng thôn phệ cường đại thì cường đại, nhưng không cách nào xâm nhập trong cơ thể của người khác. Hiện tại lại có thể làm được.

Vừa mới đả thương Toàn Triệu Tiên, Một luồng huyền khí yên lặng thẩm thấu mà vào, tựa như mầm móng ở trong cơ thể của Toàn Triệu Tiên tồn tại. Chỉ cần Thần Dạ tâm niệm khẽ động, mầm móng thôn phệ sẽ mọc rễ, nảy mầm, từng bước đem huyền khí hắn cả đời này tu luyện mà được đều thôn phệ sạch.

Đến lúc đó Toàn Triệu Tiên sẽ trở thành một phế nhân hoàn toàn, bằng không mà nói hắn sao lại nghe lời và sợ hãi như thế.

- Hiện tại ngươi có thể giúp ta mở ra Nhất Tuyến Thiên sao?

Nhàn nhạt hỏi một câu khiến Toàn Triệu Tiên tràn đầy vẻ khổ sáp, lại cũng chỉ có thể đáng thương đáp:

- Công tử yên tâm chỉ cần Môn chủ đại nhân và sư tỷ không phản đối, ta liền sẽ dụng tâm…Chỉ là công tử ta…

Thần Dạ hờ hững nói:

- Ngươi lúc này yên tâm chờ ta dẫn theo Trưởng Tôn cô nương rời khỏi Nhất Tuyến Thiên, khi đó liền sẽ giải trừ cấm chế đối với ngươi.

Mắt thấy Toàn Triệu Tiên còn muốn nói cái gì đó, Thần Dạ tiếp tục nói:

- Nếu như ta chết ở bên trong Nhất Tuyến Thiên, cấm chế ở trên người ngươi sẽ tự tiêu tán. Như vậy mà nói cũng là vừa hợp ý nguyện của ngươi.

Toàn Triệu Tiên vội vã ngượng ngùng nói:

- Công tử, ta không phải có ý tứ này…

Thần Dạ lạnh lùng nói:

- Ngươi là có ý tứ gì, ta không quan tâm. Mặc kệ ngươi nghĩ cái gì, đều có thể. Nhưng nghìn vạn lần ở trên Nhất Tuyến Thiên này đánh chủ ý quỷ quái gì đó, bằng không mà nói, ta và Trưởng Tôn cô nương có chết trước hay không, nhưng ta nghĩ người thứ nhất hẳn phải chết chính là ngươi!

- Nếu như ngươi không tin, liền có thể tùy ý đem tính mệnh của mình cùng ta cá cược một ván là được.

- Không dám, không dám!

- Lúc này ngươi còn có thể mở ra Nhất Tuyến Thiên đi sao! Có cần nghỉ ngơi một hai ngày hay không?

Thần Dạ cười hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.